Cung chủ cũng bị kinh động, cuối cùng đã xuất quan.
Lâm Chính không hôn mê thật.
Anh cũng biết mình đến điện Dưỡng Tâm như thế nào.
Điện Dưỡng Tâm là điện đường do Ôn Thụy Sinh – người đứng đầu mười điện nắm quyền.
Ôn Thụy Sinh là người đứng đầu của mười điện, nghe nói ngoài cung chủ ở thiên cung Trường Sinh thì người này là người giỏi về y thuật nhất.
Tôn trưởng, các điện chủ bị thương thì dĩ nhiên phải tìm ông ta chữa trị.
Lúc này nơi náo nhiệt nhất thiên cung Trường Sinh là điện Dưỡng Tâm.
Tam tôn trưởng và các điện chủ được đưa vào trong, đệ tử của năm cung mười điện đều tụ tập lại đây để hỏi thăm tình hình tôn trưởng và điện chủ của mình.
Lúc này trước cửa điện Dưỡng Tâm đông nghịt người, rất nhiều đệ tử muốn xông vào trong nhưng đều bị ngăn lại.
“Những người không phận sự đều cút hết đi! Nếu ai dám gây chuyện ở điện Dưỡng Tâm thì đưa về Thiên Hình Cung”, Tứ tôn trưởng lớn tiếng quát tháo ngoài cửa.
Như thế mới có thể đe dọa được đám đệ tử ngoan cố đó.
Trong điện Dưỡng Tâm, Ôn Thụy Sinh đang cầm từng cây kim bạc châm cứu cho đám người này.
Tất nhiên thứ tự chữa trị phải sắp xếp theo địa vị của từng người, đệ tử như Lâm Chính chắc chắn là sẽ phải điều trị sau cùng.
“Xem ra vết thương này không hề nhẹ”.
“Nan giải lắm sao?”
“Có hơi khó giải quyết nhưng vẫn có thể cứu sống được”.
“Vậy thì tốt, Ôn điện chủ, ông châm đi”.
“Ư… Hả? Đây là…”
“Ôn điện chủ, sao thế?”
“Ồ, không có gì, chỉ cảm thấy cơ thể người này… hơi lạ…”
“Lạ?”
“Ừ, tôi không cảm nhận được chuyển động của khí tức trong người vị này, hơn nữa… hình như lục phủ ngũ tạng của người này không giống với những người khác”.
“Ôn điện chủ, ông đang nói gì thế? Tên này cũng là người, ngũ phủ ngũ tạng của cậu ta sao có thể không giống người khác chứ? Chẳng lẽ cậu ta là quái thai à? Ngoài ra, ông không cảm nhận được khí tức của người này, lúc nãy ông cũng đã nói vết thương của người này không nhẹ, chỉ đang hấp hối, tất nhiên ông không cảm nhận được rồi…”
“Chuyện này…”
“Ôn điện chủ, đừng ngạc nhiên như thế, ông chỉ cần cứu sống người này là được, nếu không cứu được cũng không ai trách ông đâu”.
“Ừ…”
Sau một ngày hồi phục, vết thương của mọi người đều đã ổn định.
Lâm Chính không giả vờ được nữa, anh trở thành người đầu tiên tỉnh lại.
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Sau khi anh mở mắt ra, bên cạnh vang lên giọng nói của Thu Phiến.
Cô ấy được điều đến để chăm sóc cho Lâm Chính.