Sự lạnh lùng và độc đoán vô hình lẫn trong giọng nói.
Lâm Chính cảm nhận được áp lực.
Nhưng anh vẫn phủ nhận: “Cung chủ, đệ tử không biết thật”.
“Vậy à?”, cung chủ Mạc Tâm cau mày.
Nhưng lúc này một tiếng hét vang lên từ bên ngoài cung điện.
“Cung chủ, đừng nghe hắn nói bậy bạ! Lâm Chính là hung chủ đấy”.
Tiếng hét vừa dứt, một đám người vội vàng bước vào trong.
Lâm Chính liếc nhìn, lông mày hơi nhíu lại.
Người tới chính là Tam tôn trưởng – Nhất Hành!
Mọi người tức giận, vội vàng xông vào điện, sau khi hành lễ với Mạc Tâm cung chủ, Tam tôn trưởng chỉ thẳng vào Lâm Chính, hét lớn: “Cung chủ! Tên này dã tâm xảo quyệt! Là cậu ta hại chết Đại tôn trưởng! Người là do cậu ta giết, cung chủ đừng nghe cậu ta nói nhảm!”
“Tam tôn trưởng, chuyện gì cũng cần có chứng cứ, ông nói Đại tôn trưởng là do tôi giết, ông có chứng cứ không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Còn cần chứng cứ sao? Trong mộ thiên cung chỉ có cậu và Đại tôn trưởng! Không phải do cậu giết lẽ nào là tự sát sao?”, Tam tôn trưởng giận dữ quát lớn.
“Vậy ý của Tam tôn trưởng là thực lực của Đại tôn trưởng không bằng tôi sao? Cho nên mới bị tôi giết?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tam tôn trưởng sững sờ, không nói nên lời.
“Tôi hỏi thêm câu nữa, nếu tôi giết người, tại sao báo cáo khám nghiệm tử thi của Đại trưởng lão lại viết ông ta chết do khí tức hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma dẫn đến phát nổ?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Chuyện này…”, mọi người không nói nên lời.
“Các vị tôn trưởng điện chủ, tôi biết mọi người không thích tôi, nhưng xin đừng đưa tình cảm cá nhân vào chuyện này, nếu chuyện các người vu oan cho tôi bị truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh của các người sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu…”
“Tên khốn, ngụy biện giỏi thật!”
“Tên nhãi này thật xảo quyệt!”
Mọi người đều tức giận nhưng không thể phản bác.
Lúc này, Trịnh Thông Viễn hừ một tiếng: “Lâm Chính, mặc dù chúng tôi không có chứng cứ, nhưng cũng không thể hết nghi ngờ cậu. Trong mộ thiên cung chỉ có cậu và Đại tôn trưởng, Đại tôn trưởng chết thế nào lẽ ra cậu là người rõ nhất!”
“Đương nhiên tôi biết rõ, tôi đã nói hết với cung chủ rồi, Đại tôn trưởng uống đan dược do tổ tông để lại, sau đó ngồi thiền, trong lúc tiêu hóa đan dược đã tẩu hỏa nhập ma mà chết! Những gì tôi thấy tôi đã nói hết rồi”.
“Chỉ vậy thôi sao? Không thể nào!”
“Vậy Trịnh điện chủ cho rằng còn có chuyện gì nữa? Tôi nhớ Trịnh điện chủ vào sau đúng không? Ông biết trong mộ thiên cung xảy ra chuyện gì sao? Lẽ nào… những chuyện này đều là do ông làm? Cho nên ông mới biết rõ như vậy?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Trịnh Thông Viễn.
Sắc mặt Trịnh Thông Viễn tái nhợt, kích động hét lớn: “Cậu nói nhảm gì vậy? Đừng ngậm máu phun người! Tôi không có thù oán gì với Đại tôn trưởng, tại sao phải giết ông ta?”
“Vậy thì tôi và Đại tôn trưởng có thù oán gì?” Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lần này Trịnh Thông Viễn không nói nên lời.
“Các vị không cần nhiều lời nữa”.