Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.
“Ha ha ha, cậu chịu đánh với tôi rồi à? Được, được đấy, ha ha ha…”, Trác Côn Huyết bật cười.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ anh có thể ra tay rồi”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Cậu vẫn bình tĩnh thật đấy, mong là lát nữa cậu cũng có thể giữ được vẻ mặt này”, Trác Côn Huyết híp mắt, bước lên trước.
Người xung quanh vô thức lùi lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm!
“Cung chủ!”, sắc mặt Nhị tôn trưởng rất khó coi, quay phắt lại muốn cung chủ ra mặt ngăn lại.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ để mặc Lâm Chính đánh với Trác Côn Huyết.
Nhưng sau khi biết Trác Côn Huyết có Kỳ Huyết, hơn nữa còn luyện “Y Võ Tâm Kinh” đến mức Đại Thành thì ông ta không còn tự tin như trước nữa.
Lâm Chính đánh nhau với hắn chưa chắc có thể thắng.
Nếu thua, không biết kết cục của anh sẽ thê thảm đến mức nào.
Thế nhưng Mạc Tâm cung chủ không có ý định ngăn lại.
“Yên tâm đi Nhị tôn trưởng, đệ tử muốn tập luyện thì cứ để chúng giao lưu chút đi, tôi ở đây mà, không có việc gì đâu”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Nhưng…”, Nhị tôn trưởng há miệng, nhìn vẻ mặt của Mạc Tâm cung chủ, ông ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.
“Lâm Chính, đừng nói tôi bắt nạt cậu, tôi cho cậu một phút để cậu thăng cấp bản thân bằng châm bạc”, Trác Côn Huyết mỉm cười nói.
“Thế thì không ổn lắm nhỉ?”
“Có gì mà không ổn?”
“Tôi sợ cứ thế thì anh không có cơ hội ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha… trò đùa của cậu buồn cười thật đấy”, Trác Côn Huyết bật cười thành tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Nhưng tôi lại lo cậu không thi triển châm bạc thì cậu sẽ không có cơ hội ra tay”.
“Vậy à?”, Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy được, tôi thi triển châm bạc trước vậy”.
Nói rồi anh lấy châm bạc ra rồi châm lên người mình.
Trác Côn Huyết cũng không vội, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Chính châm kim bạc.
“Hừ, tên Lâm Chính này can đảm thật, lại dám ứng chiến”.
“Cứ xem đi, lát nữa Trác sư huynh sẽ đánh hắn thành đầu heo cho mà xem”.
“Cái đồ không biết sống chết, không nhìn thấy Trần Tường không thể đỡ nổi một đòn của Trác sư huynh hay sao? Hắn còn dám ứng chiến, đúng là không biết viết chữ chết thế nào”.
“Chỉ là một tên hề thôi”.
Vài đệ tử lên tiếng bàn luận, cười nhạo.
Người nhà họ Trác bật cười, ai cũng tỏ vẻ khinh thường.
“Côn Huyết, biểu hiện tốt một chút, đừng để cung chủ thất vọng”, gia chủ nhà họ Trác cười nói.
“Bố yên tâm đi, không cần đến một chiêu đã có thể đối phó được với người này”, Trác Côn Huyết nói.
Gia chủ nhà họ Trác hài lòng gật đầu, nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn mấy người cung chủ.