Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, càng không tránh né, mà cũng tung hai chưởng đánh về phía gia chủ Trác.
Bốp!
Bốp!
Bốn chưởng đấu nhau, sức mạnh của hai bên tạo lực xung kích với nhau.
Không biết Lâm Chính dùng sức mạnh đến đâu mà đánh nát song chưởng của gia chủ Trác, còn khiến cả người ông ta bay đi, đụng ngã mấy người nhà họ Trác, rồi ngã nhào xuống đất, miệng hộc máu tươi.
“Cái gì?”.
Mọi người kêu lên kinh ngạc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
Ngay cả gia chủ Trác cũng không làm gì được Lâm Chính sao?
Thật là đáng sợ!
“Mau, mau ngăn cậu ta lại…”, gia chủ Trác bất chấp vết thương trên người mình, gào lên.
Người nhà họ Trác vội vàng chặn trước mặt Trác Côn Huyết.
Nhưng dựa vào bọn họ thì sao có thể ngăn cản được Lâm Chính chứ?
Mọi người rút đao kiếm ra, sống chết ngăn cản, kết quả chỉ có một, đó là bị Lâm Chính đánh bay.
Trong Nhật Nguyệt Tinh Cung này, Lâm Chính chính là chiến thần, người nhà họ Trác đổ như ngả rạ, không ai ngăn cản nổi.
“Không! Đừng mà! Đừng mà!”.
Trác Côn Huyết ở phía sau bị dọa cho tái mét mặt, gào lên.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Lâm Chính thế như chẻ tre, đã đứng trước mặt hắn.
Giống như thần chết!
Trác Côn Huyết sợ đến mức muốn tè ra quần.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh! Đây là thiên cung Trường Sinh, tuy tôi sắp rời khỏi đây, nhưng vẫn sẽ tôn trọng mọi thứ thuộc về nó. Anh sỉ nhục Nhị tôn trưởng, sỉ nhục sư phụ tôi, đây là chuyện không thể tha thứ. Trác Côn Huyết, tôi phế y võ của anh, cắt đứt gân mạch của anh, chắc anh không có ý kiến gì đấy chứ?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Không!”, Trác Côn Huyết hét lên.
Nhưng vô ích.
Lâm Chính giơ tay lên, định đánh vào gân mạch trên người hắn.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Lâm Chính, dừng tay!”.
Sau đó một luồng gió dịu dàng bao bọc lấy cánh tay Lâm Chính, khẽ đẩy anh về phía sau.
Lâm Chính không kịp phòng bị, cơ thể loạng choạng mấy bước mới dừng lại được.
Luồng gió này… là xảo khí kình?
Thật là tinh diệu!
Lâm Chính nhíu mày rồi quay sang nhìn, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Người ngăn cản anh… là Mạc Tâm cung chủ!
Mọi người ồ lên.
“Sư phụ!”, Trác Côn Huyết mừng rỡ.