“Nhị tôn trưởng! Ông định tạo phản sao?”, Tam tôn trưởng hét lên.
Nhưng Nhị tôn trưởng coi như không nghe thấy, vẫn lao tới như điên.
Ông ta phất tay, sức mạnh rung chuyển trời đất, châm như cuồng phong bão vũ, không ai đỡ nổi.
Các đệ tử ở cửa đều bị đánh lui, một con đường xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Lâm Chính! Đi thôi!”, Nhị tôn trưởng lại quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Lâm Chính đứng như trời trồng, vẻ mặt đanh lại, sừng sững bất động.
“Nhị tôn trưởng! To gan!”.
Cuối cùng Mạc Tâm cung chủ cũng nổi giận, đứng phắt dậy, lớn tiếng quở trách.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả các tôn trưởng và điện chủ đều xông ra, bao vây lấy Nhị tôn trưởng.
Còn Lâm Chính cũng bị một đám đệ tử bao vây lại, muốn đi cũng vô cùng khó khăn.
“Đừng hòng làm hại tôn trưởng!”.
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung gầm lên xông tới, nhưng sao bọn họ có thể đối phó được với cả thiên cung Trường Sinh? Còn chưa lại gần Nhị tôn trưởng, đã bị người của đội chấp pháp bao vây, không ai làm được gì.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, vô cùng hỗn loạn.
“Nghiêm phó minh chủ, rất xin lỗi, để ông chê cười rồi”.
Mạc Tâm cung chủ đứng lên, đi xuống điện đường.
“Không sao, cung chủ cứ xử lý chuyện của thiên cung trước đi, hội trà có thể tạm hoãn, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu”, Nghiêm Tàng Hải mỉm cười đáp.
“Thật ngại quá”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ gật đầu, rồi đi về phía đám người Nhị tôn trưởng và Lâm Chính.
“Nhị tôn trưởng! Ông đã thay đổi rồi! Ông chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của cung chủ, chưa bao giờ phản bội thiên cung, nhưng hôm nay, ông lại vì một đệ tử mà đối đầu với thiên cung. Ông quá ngu xuẩn, quá khiến tôi thất vọng!”.
“Cung chủ, sở dĩ tôi trung thành với thiên cung là vì thiên cung từng cứu mạng tôi, từng cứu mạng mẹ tôi. Năm đó nếu không nhờ cung chủ đời trước thu nhận, thì tôi và mẹ tôi đã chết đói bên ngoài rồi. Tôi lớn lên ở thiên cung, thiên cung ban cho tôi tất cả, nên tôi từng tự nhủ với lòng mình, dù phải chịu thiệt thòi và bất công đến đâu, dù phải chịu đãi ngộ như thế nào cũng không quan trọng, tôi sẽ không bao giờ phản bội thiên cung! Nhưng hôm nay… thì khác! Chuyện hôm nay, nếu tôi khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc ngó lơ thì tôi sẽ tự thẹn với lòng, là làm trái với di ngôn của mẹ tôi!”.
Nhị tôn trưởng lớn tiếng đáp, ánh mắt kiên định, giọng nói sang sảng.
Không thẹn với lòng?
“Vậy ông không thẹn với thiên cung Trường Sinh sao? Không thẹn với nơi đã nuôi dạy ông sao? Ông báo ơn như vậy sao?”, Mạc Tâm cung chủ nghiêm giọng chất vấn.
“Cùng lắm tôi đền mạng là xong chứ gì!”, Nhị tôn trưởng gầm lên.
Tiếng gầm của ông ta khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh trợn tròn mắt nhìn Nhị tôn trưởng, không dám tin ông ta lại nói ra những lời như vậy.
Tam tôn trưởng, Tứ tôn trưởng cũng im lặng, kinh ngạc nhìn ông ta chằm chằm.
Ông ta gằn từng chữ đầy đanh thép: “Tôi! Phân biệt được đúng sai!”.
“Sư phụ!”.