Hai bên nồng nặc mùi thuốc súng, có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
“Tất cả dừng tay!”.
Mọi người sửng sốt, đồ dồn mắt về phía anh.
Chỉ thấy Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói: “Cung chủ đừng làm càn nữa, tôi sẽ đưa 10 giọt Lạc Linh Huyết này cho cung chủ!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên!
“Nhóc con! Cậu làm cái gì vậy? Cậu bị điên à? Mất 10 giọt Lạc Linh Huyết thì cậu sẽ mất hết! Cậu định từ bỏ tất cả sao?”, Thiên Diệp cuống lên, vội bước tới ngăn cản.
Trong mắt ông ta, sở dĩ Lâm Chính mạnh như vậy cũng là nhờ Lạc Linh Huyết.
Đương nhiên không loại trừ bản thân Lâm Chính vốn có thiên phú phi phàm, là kỳ tài hiếm gặp, nhưng Tử Huyền Thiên không thiếu kỳ tài.
Sự tăng cường của Lạc Linh Huyết cực kỳ đáng sợ! Có thể khiến người bình thường trở thành thiên tài yêu nghiệt!
Sự tăng cường của 10 giọt Lạc Linh Huyết không từ ngữ nào có thể hình dung được. Nếu không có Lạc Linh Huyết, Lâm Chính có thể mạnh hơn những người kia được bao nhiêu chứ?
Chắc là không mạnh hơn được quá nhiều!
Thiên Diệp không cần vì vậy mà đắc tội với thiên cung Trường Sinh.
“Thiên phó chưởng môn, cảm ơn sự cất nhắc của ông, nhưng Lâm Chính đã nghĩ kĩ rồi. Nếu tôi gia nhập Tử Huyền Thiên, khiến các ông và thiên cung Trường Sinh trở mặt với nhau, cho dù ông có thể yểm hộ cho tôi và Nhị tôn trưởng rời đi, thì cũng không thể bảo vệ được các sư huynh sư muội của Thượng Thanh Cung, bọn họ chắc chắn sẽ bị thiên cung phạt nặng!”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Thế nên cậu từ bỏ sao?”, Thiên Diệp trợn tròn mắt.
“Lạc Linh Huyết tuy tốt, nhưng sao có thể so với mạng người chứ? Huyết không còn thì còn tìm được, người không còn thì có thể đến hoàng tuyền tìm sao?”.
“Cậu…”
Thiên Diệp á khẩu.
Lâm Chính xoay người lại, nói với Mạc Tâm: “Cung chủ! Tôi sẽ giao Lạc Linh Huyết cho bà, nhưng tôi muốn bà đảm bảo không làm hại đến Nhị tôn trưởng, không làm hại đến tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Cung! Không được truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cũng không được thi hành bất cứ hình phạt nào đối với bọn họ!”.
“Lâm Chính, cậu đang dùng thân phận gì nói chuyện với bổn cung chủ?”, Mạc Tâm nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là dùng thân phận không phải người của thiên cung rồi! Cung chủ, 10 giọt Lạc Linh Huyết này không phải là tôi giao cho bà bảo quản, mà là tặng cho bà! Điều kiện chính là những điều tôi mới nói!”, Lâm Chính bình thản đáp.
Anh vừa dứt lời, tất cả những người có mặt đều há hốc miệng.
Những lời anh nói quả thực không dễ dàng gì.
Mạc Tâm cung chủ dùng danh nghĩa bảo quản để lấy Lạc Linh Huyết của Lâm Chính.
Nếu đã là bảo quản thì bà ta sẽ không tiện để lộ trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ Lâm Chính công khai nói muốn tặng cho Mạc Tâm cung chủ, thì tính chất sẽ khác hẳn.
Mạc Tâm cung chủ sẽ danh chính ngôn thuận có được nó, đường đường chính chính sử dụng nó, không còn bất cứ kiêng dè gì, không phải sợ những lời bàn tán của người khác.
Quả nhiên, Mạc Tâm cung chủ sáng mắt lên, bước chân cũng khựng lại.
“Lâm Chính, những lời cậu nói… là thật chứ?”, Mạc Tâm cung chủ trầm giọng hỏi.