Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Phó chưởng môn, vậy Lâm Chính… ông không nhận nữa à?”, Chấn Hám Sơn đuổi theo hỏi.

“Không còn Lạc Linh Huyết thì cậu ta còn gì để trông chờ chứ? Nhận làm cái gì?”.

“Nhưng thiên phú và thực lực của cậu ta thì đệ tử bình thường không thể bằng được”.

“Tôi biết, nhưng dù sao cậu ta và thiên cung Trường Sinh cũng có ân oán phức tạp. Bây giờ không còn Lạc Linh Huyết, chúng ta không cần vì cậu ta mà trở mặt thành thù với thiên cung Trường Sinh. Hám Sơn, tôi biết ông muốn lôi kéo một nhân tài cho tông môn, nhưng cậu ta đã tự cắt đứt tiền đồ của mình. Chuyện này không thể trách ai được, tôi cũng cho cậu ta cơ hội mà cậu ta không biết trân trọng”.

Dứt lời, Thiên Diệp lại phất tay bỏ đi.

“Phó chưởng môn! Phó chưởng môn!”.

Chấn Hám Sơn gọi mấy tiếng.

Nhưng Thiên Diệp làm như không thấy, cứ thế đi xa.

Chấn Hám Sơn định đuổi theo, nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì lại khựng lại, vô cùng khó xử, đi không được, ở không xong…

Lần này Lâm Chính quyết tâm dứt áo ra đi.

“Lạc Linh Huyết đã vào tay cung chủ, Lâm Chính cũng nên cáo từ rồi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Nếu cậu muốn ở lại thì thiên cung vẫn có chỗ cho cậu dung thân”, Mạc Tâm nói.

“Có lẽ cung chủ sẽ cho tôi chỗ dung thân, nhưng một số người nào đó thì chưa chắc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Anh vừa dứt lời, đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều hơi biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.

Mạc Tâm cũng liếc mắt nhìn bọn họ, bình thản đáp: “Bổn cung chủ có thể ràng buộc bọn họ”.

“Không cần đâu, tôi đã quyết định rời khỏi thiên cung rồi, không cần phải phiền phức như vậy”.

Lâm Chính đi tới trước mặt Nhị tôn trưởng, ôm quyền nói: “Nhị tôn trưởng, bảo trọng!”.

“Nhóc Lâm, con đường sau này, cậu hãy thật cẩn thận!”, Nhị tôn trưởng thở dài nói.

“Nhị tôn trưởng cũng hãy giữ gìn sức khỏe, thiên cung phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, tôn trưởng phải thật đề phòng”.

“Tôi biết”.

Nhị tôn trưởng gật đầu.

Lâm Chính xoay người, rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung.

Không ai ngăn cản.

Chỉ có Chấn Hám Sơn theo sát phía sau.

Hiển nhiên ông ta vẫn muốn lôi kéo thiên tài đặc biệt này.

Cho dù không có Lạc Linh Huyết, thì ông ta vẫn cảm thấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Chính hiếm người có được.

Hội trà tiếp tục.

Nhưng lúc này, không ai còn tâm trạng quan tâm đến hội trà nữa, mà đang nhớ lại trận đấu dữ dội vừa rồi, cùng với 13 giọt Lạc Linh Huyết đáng sợ đang nằm ở cổ tay Mạc Tâm cung chủ.

Rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung, Lâm Chính bước đi như bay, đi hết bậc thềm Trường Sinh liền xuống núi.

“Sao cậu ta đi như bị ma đuổi vậy?”.

Chấn Hám Sơn có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát rồi quyết định ẩn thân, âm thầm bám theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui