Tam tôn trưởng vừa vung cánh tay lên, gần trăm cây châm bạc bay ra từ cánh tay ông ta, lao về phía người đàn ông tóc trắng.
Thế nhưng…
Châm bạc chạm vào da thịt của anh lại phát ra những tiếng leng keng, không đâm được vào người anh mà rơi hết xuống đất.
“Sao… sao có thể thế được?”.
Tam tôn trưởng trợn tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình.
Pặp!
Người đàn ông tóc trắng giơ tay ra bóp cổ Tam tôn trưởng, giơ ông ta lên.
Sức mạnh khổng lồ khiến cổ của Tam tôn trưởng bị bóp cho biến dạng, ông ta gần như không thể thở được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, ngũ quan méo mó, đau đớn nhìn người đàn ông tóc trắng trước mặt.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai…”
“Người mà ông luôn muốn trừ khử”.
“Người tôi muốn trừ khử?”, đầu óc Tam tôn trưởng đang hỗn loạn, sao có thể nhớ ra được mình muốn trừ khử ai?
Đúng lúc này, người đàn ông tóc bạc túm cổ Tam tôn trưởng, nện mạnh ông ta xuống đất.
Rầm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
Dường như cả Nhật Nguyệt Tinh Cung cũng rung chuyển.
Tam tôn trưởng bị người đàn ông tóc trắng ném mạnh xuống đất, gây ra một cái hố rất lớn, còn ông ta bị thương khắp người, tứ chi đều gãy, nằm im bất động, không rõ sống chết.
“Tam tôn trưởng!”.
Các đệ tử ở xung quanh đều hét lớn.
Cùng lúc đó, đám người Nhị tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều xông ra.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng… bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy sao?”.
“Người này… thật là đáng sợ…”
Ai nấy đều sợ hãi trong lòng, kinh hoàng tột độ.
Người đàn ông tóc trắng phủi bụi trên người, quay lại đi về phía Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Tay kia của anh vẫn túm chặt Tam tôn trưởng đang rũ rượi như con chó chết.
Tam tôn trưởng đã hoàn toàn không còn ý thức, mặc cho người đàn ông lôi đi.
Các đệ tử của thiên cung muốn rớt tròng mắt ra ngoài, oán hận ngập trời, bọn họ xông tới trước cửa cung, quỳ xuống kêu lên: “Xin cung chủ hãy ra tay, giết kẻ này trả thù cho Tam tôn trưởng, Tứ tôn trưởng!”.
“Xin cung chủ hãy ra tay!”.
“Xin cung chủ hãy ra tay!”.
Tiếng hô vang khắp bốn phương.
Tiếng hô chưa dứt, một đám người đã đứng ở cửa Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Người dẫn đầu chính là Mạc Tâm cung chủ.
“Người tới là ai? Sao dám hỗn xược?”, bà ta bình thản lên tiếng, đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tóc trắng.