Chỉ thấy Mạc Tâm cung chủ bỗng giơ tay lên không trung.
“Tặc nhân ngông cuồng, bây giờ hãy chết đi!”.
Dứt lời.
Vèo vèo vèo…
Mặt đất dưới chân người đàn ông tóc trắng bắn ra gần chục nghìn châm khí đáng sợ, đâm về phía anh, nuốt chửng cả người anh…
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Quả nhiên là Tàng Châm Thuật của cung chủ!”, Nhị tôn trưởng đanh giọng nói.
“Tàng Châm?”.
Ai nấy chấn động, khó mà giữ được bình tĩnh nữa…
Không thể không nói, thủ đoạn của Mạc Tâm cung chủ rất cao minh, mỗi chưởng của bà ta thoạt nhìn như đang tấn công người đàn ông tóc trắng, nhưng thực ra vẫn nương tay, khiến mỗi khí kình được đánh ra hóa thành châm khí, ẩn dưới lòng đất.
Châm khí trong lòng đất càng ngày càng nhiều, dưới chân người đàn ông tóc trắng toàn là châm, giống như đang đứng trên một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Sau đó, Mạc Tâm cung chủ lại tế toàn bộ châm khí này ra, chấm dứt trận quyết đấu này.
Mọi người kêu lên kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông tóc trắng kia.
Châm khí đánh tới, người đàn ông lập tức bị nhấn chìm, không thể phản kháng, khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Anh rơi từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất, nằm im bất động.
Vô số người kiễng chân lên nhìn.
“Chết rồi sao?”.
“Chết là cái chắc!”.
“Hừ, yếu ớt thế? Tôi còn tưởng lợi hại đến mức nào cơ! Thế mà trước mặt cung chủ của chúng ta vẫn không đỡ nổi một chiêu!”.
“Đồ tiểu nhân!”.
“Chết cũng đáng!”.
Người của thiên cung hừ mũi khinh thường.
Còn người của các thế tộc khác cũng lần lượt ôm quyền khen ngợi: “Cung chủ lợi hại quá!”.
“Mạc Tâm cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, sau này dưới sự dẫn dắt của cung chủ, chắc chắn thiên cung sẽ một bước lên trời, huy hoàng vô biên!”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Ai nấy nịnh hót.
Người của Tử Huyền Thiên sắc mặt rất khó coi.
“Tên kia chết rồi sao?”, có người dè dặt hỏi.
“Chưa!”.
Thiên Diệp bỗng khẽ quát.
“Cái gì?”.