Mọi người sửng sốt.
Không những Thiên Diệp, mà đám người Nghiêm Tàng Hải, Nhị tôn trưởng, Mạc Tâm cung chủ đều đanh mặt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đang nằm dưới đất.
Dường như đang nhìn gì đó.
Một lát sau, Mạc Tâm cung chủ bỗng tung người nhảy tới, cách không đánh một chưởng vào bóng dáng kia.
Ầm!
Chưởng lực ập tới.
Chỗ người kia đang nằm lập tức lõm hẳn xuống, cát bụi mù mịt, đất đá tung tóe.
Đây là bổ đao?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Lẽ nào người kia vẫn chưa chết?
Không ai dám tin.
Trúng chục nghìn châm khí mà vẫn còn sống? Đây còn là con người sao?
Ai nấy trong lòng run sợ, ngước mắt lên nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi đứng lên giữa đống đổ nát tan hoang kia.
Không phải ai khác, mà chính là người đàn ông tóc trắng!
“Hả?”.
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.
Tất cả đều trố mắt ra.
Trúng nhiều châm như vậy mà không chết? Thật là đáng sợ!
Người kia ho hai tiếng, rồi chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người mình, quay lại nhìn Mạc Tâm cung chủ.
“Châm khí… hình như không đâm vào được!”, Nhị tôn trưởng ở bên này hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Sao có thể thế được? Châm khí của cung chủ đáng sợ đến mức nào chứ? Tại sao lại không đâm vào được da thịt của người này?”, Trịnh Thông Viễn sợ hãi nói.
“Không rõ nữa, người này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu”, Nhị tôn trưởng khàn giọng đáp.
Giờ phút này, không ai dám coi thường người đàn ông tóc trắng nữa.
“Thú vị đấy!”.
Mạc Tâm cung chủ dừng tay, đánh giá lại người đàn ông: “Thể xác của cậu ít nhất cũng phải trên tiên thiên cương khu! Xem ra muốn giết cậu không phải là chuyện đơn giản! Nhưng không sao, bây giờ bổn cung chủ đã có 13 giọt Lạc Linh Huyết, cho dù cậu là tiên thiên cương khu, thì tôi cũng dễ dàng phá bỏ được!”.
“Vậy sao? 13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm à?”, người đàn ông tóc trắng hỏi.
“Ồ?”, Mạc Tâm cung chủ nhíu mày: “Cậu coi thường 13 giọt Lạc Linh Huyết? Cậu không biết 13 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì sao?”.
“Biết chứ, nhưng tôi còn biết số Lạc Linh Huyết này không phải của bà! Tôi khuyên bà tốt nhất đừng dùng những đồ ăn cướp!”.
“Hừ! Cậu cũng xứng lên mặt dạy dỗ bổn cung chủ sao?”.
Mạc Tâm trầm giọng quát, rồi lại xông tới, tung cả hai chưởng ra, mười ngón tay không ngừng bắn ra, từng châm khí hình thành ở đầu ngón tay của bà ta. Gần trăm nghìn cây châm khí bắn về các huyệt vị trên người người đàn ông tóc trắng.