Các huyệt vị bình thường, tử huyệt và ẩn huyệt trên người anh đều bị khóa chặt.
Gần như mỗi cây châm khí đều muốn dồn người đàn ông tóc trắng vào chỗ chết.
Nhưng người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, cũng tế ra khí kình, bao phủ quanh người.
Lần này, người đàn ông dùng khí kình của mình biến thành khí châm, đánh trả châm khí của Mạc Tâm.
Muốn phân cao thấp với khí châm của bà ta.
Phập!
Phập!
Phập!
Phập!
…
Khí châm của hai bên giao đấu lẫn nhau, trực tiếp nổ tung, âm thanh dày đặc.
“Ha ha ha, chán sống chắc? Cung chủ của chúng ta có Lạc Linh Huyết gia trì, khí kình của bà ấy là thiên hạ vô địch! Vậy mà người này còn dám đối chọi với cung chủ! Đúng là nực cười!”, Trịnh Thông Viễn lập tức cười lớn, ánh mắt đầy khinh miệt và chế giễu.
Nhưng ngay sau đó.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội hơn vang lên.
Sau đó tất cả châm khí do Mạc Tâm phóng ra đều tan thành mây khói.
Bà ta lùi lại nửa bước, cơ thể lảo đảo.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Đầu óc bọn họ đều trở nên trống rỗng.
Trịnh Thông Viễn suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Sao lại như vậy được? Mạc Tâm cung chủ… mà cũng không chống lại được sao?”, Trịnh Thông Viễn ngây người nói.
“Cậu ta cũng có Lạc Linh Huyết!”.
Dường như Mạc Tâm cung chủ nhận ra gì đó, trầm giọng quát: “Tôi ngửi thấy mùi! Cậu cũng dùng sức mạnh của Lạc Linh Huyết, đúng không?”.
“Cái gì? Lạc Linh Huyết?”.
“Tên này cũng có sao?”.
“Nhưng cho dù có thì chắc chắn cậu ta cũng không phải là đối thủ của cung chủ!”.
“Đúng vậy, cung chủ có tận 13 giọt Lạc Linh Huyết cơ mà!”.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Người đàn ông tóc trắng không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, kéo ống tay áo xuống.
Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Mạc Tâm cung chủ lại càng trợn tròn hai mắt, đờ đẫn nhìn cánh tay của người đàn ông.
“13 giọt Lạc Linh Huyết… thì ghê gớm lắm sao?”.
Hai mươi!