Tròn hai mươi giọt!
Tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình như sắp thăng thiên!
Người đàn ông tóc bạc cũng chính là Lâm Chính kia lại có đến hai mươi giọt!
Tính của Mạc Tâm cung chủ thì ở nơi này xuất hiện tổng cộng ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết!
Có lẽ rất nhiều người còn không biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết là khái niệm gì.
Nói như vậy, trong lịch sử chưa từng có thời gian nào xuất hiện nhiều Lạc Linh Huyết như vậy.
Nếu ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đều gia trì lên một người, e rằng người đó dù là ai cũng sẽ coi thường quần hùng, tung hoành thiên hạ mà không có đối thủ.
Nói là thần tích cũng không có gì quá!
Cả Nhật Nguyệt Tinh Cung đã yên tĩnh tròn một phút!
Không ai lên tiếng.
Hiện trường yên lặng đến ghê người.
Sau đó mới có giọng nói hoảng sợ vang lên.
“Người đó là ai? Cậu ta là ai? Vì sao cậu ta lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”, là Trịnh Thông Viễn.
Ông ta đã không nén được cảm giác kinh hãi và bàng hoàng của mình, la lên thất thanh.
“Đáng sợ quá!”.
“Người này là thần thánh phương nào!”.
“Có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, không phải người phàm đâu!”.
“Chẳng lẽ là nhân vật nào của gia tộc ẩn thế?”.
Tiếng xôn xao kinh ngạc vang lên không dứt.
Nghiêm Tàng Hải phó minh chủ Cô Phong nhìn Lạc Linh Huyết trên cổ tay hai người với ánh mắt lấp lánh, nắm đấm siết chặt, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam và khát cầu.
Nhưng ông ta biết những thứ đó chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại thì tuyệt đối không thể chạm tới được.
“Hám Sơn, ông xác định người đó là Lâm Chính sao?”.
Bên này Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên đột nhiên quay đầu lại, trợn to mắt hỏi Chấn Hám Sơn.
“Tôi đích thân nhìn thấy! Cậu ta chính là Lâm Chính! Tôi xin thề!”, Chấn Hám Sơn gật đầu.
“Được! Được! Tốt lắm!”, trong mắt Thiên Diệp lóe lên tia sáng, hạ giọng nói: “Dặn dò với người bên dưới mau cải trang, chuẩn bị đưa Lâm Chính đi!”.
“Đưa cậu ta đi?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt: “Thiên phó chưởng môn, ý ông là…”.
“Ông không nhìn ra sao? Lâm Chính định cướp Lạc Linh Huyết lúc trước về, nhưng cậu ta quá tự đại. Mặc dù có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng cung chủ có mười ba giọt không phải giả, hơn nữa còn có cao thủ của cả thiên cung ở đó. Nếu cậu ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ chỉ mất mạng, Lạc Linh Huyết cũng khó giữ được, cho nên chúng ta phải cưỡng ép đưa cậu ta rời đi!”.
“Chuyện này… Thiên phó chưởng môn, tôi cảm thấy Lâm Chính dám làm như vậy chắc chắn có phần thắng, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục xem xem, quan sát tình hình”, Chấn Hám Sơn do dự.
“Quan sát con khỉ! Ông nghĩ bây giờ Lâm Chính chỉ đối phó với Mạc Tâm và thiên cung Trường Sinh sao? Ông nhìn lại Tử Huyền Thiên, rồi nhìn sang người của thế lực khác, có ai không rục rịch trước Lạc Linh Huyết? Nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ cũng sẽ ra tay! Lâm Chính còn không đi, e là bị bọn họ xé nát, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”, Thiên Diệp âm thầm mắng chửi.