“Phó minh chủ, chuyện này là sao?”, người của Cô Phong nhìn người không ngừng ùa tới từ xung quanh, có chút căng thẳng, không khỏi hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Mạc Tâm nhắm đến hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đó! Bà ta biết với mười ba giọt Lạc Linh Huyết của mình chưa chắc có thể giải quyết được cậu ta, nên phát động người của toàn bộ thiên cung Trường Sinh bao vây tấn công cậu ta, không để cậu ta chạy thoát! Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đúng là rất đáng sợ, nhưng chưa phải vô địch. Có lẽ trên thế gian không có ai có thể một mình đối kháng với người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng ở thiên cung Trường Sinh này có nhiều người như vậy, sao cậu ta chống lại được?”, Nghiêm Tàng Hải nói.
“Vậy là Mạc Tâm cung chủ định lấy ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao?”, người bên cạnh run rẩy hỏi.
Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi, nói: “Nếu để bà ta vét hết thì e rằng thế đạo này sẽ do một mình Mạc Tâm bà ta quyết định. Lúc đó ở trước mặt thiên cung Trường Sinh, Cô Phong gì đó, Tử Huyền Thiên gì đó chỉ là trò cười…”.
“Cái gì?”.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây phó minh chủ?”.
“Chúng ta lấy lòng bọn họ, kết đồng minh với bọn họ, thế nào?”.
Người xung quanh hoảng loạn, vội nhỏ giọng nói.
“Kết đồng minh? Vậy ông nghĩ chúng ta còn được làm minh chủ không? Còn có được những ngày tháng thoải mái không? Đến lúc đó Mạc Tâm sẽ thống trị sự sống chết của chúng ta, ông muốn giao mạng của mình vào tay người khác?”.
“Vậy ý của phó minh chủ là…”.
“Đợi lát nữa tìm cơ hội cướp về cho tôi!”, Nghiêm Tàng Hải dữ tợn nói.
“Vâng, phó minh chủ!”.
Bọn họ hô khẽ, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định.
Theo hiệu lệnh tối cao của Mạc Tâm, xung quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung bị bao vây một cách chặt chẽ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, rục rịch muốn hành động, chuẩn bị xé nát anh ra bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, Lâm Chính không có bất cứ sự trợ giúp nào!
Không ai đoán được suy nghĩ của Lâm Chính.
Anh mang theo hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đến thiên cung Trường Sinh gây hấn với cung chủ?
Đây chẳng phải là đem Lạc Linh Huyết đến tặng sao?
Cung chủ cũng không ngốc, sao có thể một mình chiến đấu với anh?
Đối diện với hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, chắc chắn Mạc Tâm sẽ phát động tất cả sức mạnh có thể phát động, cướp máu về rồi nói sau!
Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, mọc cánh cũng khó bay, trừ đợi chết ra, anh còn có lựa chọn nào khác?
Người của thiên cung Trường Sinh không ai không chú ý đến anh, ai nấy đều rục rịch hành động.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ ra không kiêu không sợ, hờ hững nhìn bọn họ.
“Tôi sẽ không làm khó cậu, nếu cậu chịu đầu hàng, ngoan ngoãn giao hai mươi giọt Lạc Linh Huyết ra, tôi sẽ không giết cậu”, Mạc Tâm cung chủ cười nhạt nói.
“Mạc Tâm, bà tưởng dựa vào đám nhãi nhép này mà có thể làm tôi bị thương? Vậy thì bà nghĩ về tôi ngây thơ quá”, Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Cậu nghĩ bọn họ không giết được cậu?”.
“Có đôi lúc, người đông chưa chắc đã hữu dụng! Tôi đã dám đến đây có nghĩa tôi không sợ bọn họ. Mạc Tâm, tôi khuyên bà đừng nên để người của bà lên, bà gọi bọn họ lên chỉ tăng thêm thương vong mà thôi, như vậy sẽ không thể bù đắp nổi!”, Lâm Chính nói.