“Hai mươi mấy tuổi liệu có thể có thực lực như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta là kỳ tài kiểu gì? Xếp trong top ba của bảng Thiên Kiêu cũng chẳng qua chỉ có vậy…”
“Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” . Googl𝒆 𝘁𝐫a𝑛g 𝑛ày, đọc 𝑛gay khô𝑛g quả𝑛g cáo == 𝘁𝐫ù𝐦𝘁𝐫uy ệ𝑛﹒𝚅𝑛 ==
Mọi người đều nhao nhao bàn luận.
Đám người bên phía thiên cung hoàn toàn phí sức, ngoại trừ Mạc Tâm cung chủ, Lâm Chính không thèm để ý đến những người đang cố đánh hết sức khác.
Ngược lại, Lâm Chính bắt đầu phản đòn, anh dùng kim châm ám sát.
Vèo vèo vèo…
Một số lượng lớn kim châm phóng ra.
Nhìn thấy uy lực của kim châm trong tay Lâm Chính, mọi người không dám xem thường, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên, tốc độ của kim châm quá nhanh, mỗi người ít nhiều đều bị đâm trúng.
“Mau ngồi xuống trị thương giải độc, kim châm của người này chắc chắn có kịch độc!”
Nhị tôn trưởng hét lớn.
“Trị thương cái gì? Mau đi theo tôi bao vây tiêu diệt cậu ta, không thể cho cậu ta cơ hội hít thở!”, Mạc Tâm cung chủ gào lên.
“Nhưng… Cung chủ…”
“Nếu không diệt trừ người này thì thiên cung của chúng ta sẽ khó bảo toàn, chẳng lẽ các người không dám hy sinh thân mình vì thiên cung sao?”, Mạc Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi, đâu còn dám phản bác?
“Cung chủ, chúng tôi không thể làm cơ thể của người này bị thương, không đả thương được cậu ta thì có đánh giết nữa cũng tốn công vô ích!”, lúc này, Ngũ tôn trưởng than thở.
“Sợ gì chứ? Các người theo tôi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Khiến xương cốt của cậu ta tiêu tan, mạng chôn dưới hoàng tuyền!”, Mạc Tâm quát lớn.
“Cái gì? Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm sao?”
Mọi người đều kinh hãi.
“Cung chủ, cái này…”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau khởi động Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Nếu không dùng châm này thì sẽ không phá được cơ thể của người này đâu! Các người đừng lo, yên tâm làm là được, cho dù vết thương của các người nặng đến mức nào thì tôi cũng sẽ chữa lành cho các người!”
Mạc Tâm cung chủ hét lớn, lập tức ném kim châm, bắt đầu giam chân Lâm Chính.
Đám người Nhị tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi làm theo.
“Thôi vậy, liều mình đánh trận này!”, Ôn điện chủ lớn tiếng quát, tự đánh vào hông mình.
Bụp!
Hông và bụng ông ta lập tức lõm xuống.
Ôn điện chủ phun ra một ngụm máu, nhưng ông ta không dừng lại, ngược lại còn giơ tay tự đánh vào hông mình, đột nhiên móc ra một cái xương sườn đẫm máu.
Ông ta lập tức thở hổn hển, quấn và chà xát xương sườn, mài xương sườn đến mức kích thước chỉ bằng một cây kim bạc trong thời gian rất ngắn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là… cây kim châm làm bằng xương sườn sao?