Thủ đoạn này trông vô cùng tàn nhẫn. Rất nhiều người phải chau mày. Chắc chắn đây là cấm thuật, chẳng trách các vị tôn trưởng, điện chủ không muốn sử dụng.
Thế nhưng lúc này thiên cung đang rơi vào thế nguy hiểm nên chẳng ai nghĩ được quá nhiều. Toàn bộ tôn trưởng, điện chủ đều bất đắc dĩ phải hành động. Mặc dù mọi người đều bị thương, vô cùng chật vật nhưng chỉ có cách này mới có thể thi triển được Càn Khôn Huyền Ma Châm.
“Cung chủ, hình thành châm!”, Ngũ đại trưởng tôn hô lớn.
“Thi triển châm”, Mạc Tâm hô vang, nhảy bật lên với nguồn sức mạnh hùng hậu. Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao về phía Ngũ tôn trưởng với ý đồ chặn đám người này thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm.
Thế nhưng anh vừa hành động thì…
Vụt…Mạc Tâm đột nhiên điều khiển một luồng sức mạnh tấn công về phía anh.
Luồng sức mạnh như một bàn tay vươn dài chộp lấy cổ tay Lâm Chính. Lâm Chính kháng cự. Nhưng về phương diện sức mạnh thì có vẻ là anh vẫn yếu hơn cung chủ một chút nên không thể nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp.
“Tốt quá”, đám đông mừng rỡ.
“Khai châm”, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn bao vây Lâm Chính, họ phóng châm liên tục về phía anh. Mặc dù số châm này đều bị cơ thể của Lâm Chính chặn lại nhưng anh biết nếu cứ kéo dài thì anh chắc chắn cũng sẽ chết.
Bởi vì số châm này được phóng ra nhằm mục đích kích hoạt bề mặt da của Lâm Chính. Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm dùng để phá vỡ hàng phòng ngự của những người có cơ thể siêu mạnh.
Một lúc sau, Lâm Chính bị ghim hàng nghìn cây châm trên người. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều há mồm trợn mắt. Họ nín thở. Ai cũng bàng hoàng.
Bỗng nhiên…Ôn điện chủ gầm lên, lao về phía anh như một tia chớp. Lặc Cốt Châm trong tay ông ta ghim vào Tam Trì Huyệt ở bụng của Lâm Chính.
Vụt! Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể anh như đâm vào một miếng đậu phụ. Lâm Chính run bắn người như bị điện giật.
“Hả?”, đám đông thất kinh.
“Cơ thể của người này đã bị phá vỡ hàng phòng ngự rồi sao?”
“Lợi hại quá! Đây là mật thuật của thiên cung Trường Sinh à?”
Những tiếng kêu thảng thốt vang lên. Đám người Nghiêm Tàng Hải cũng trở nên nhốn nháo.
“Đâm”, lúc này Ngũ tôn trưởng lại hét lên và đâm Lặc Cốt Châm về phía trước.
“Đâm!”
“Đâm!”
Trịnh Thông Viễn lập tức phản ứng lại và đồng loạt lao lên.
Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể Lâm Chính. Anh run rẩy toàn thân, miệng phun ra máu tươi, hốc mắt hốc mũi cũng chảy máu, trông vô cùng thê thảm.
Nhị tôn trưởng cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng, tại sao còn đứng im thế?”, Mạc Tâm quát.
“Điều này…cung chủ, tại sao không bắt sống kẻ này?”, Nhị tôn trưởng do dự hỏi.
“Bắt sống? Kẻ này phải giết nhanh để trừ hậu họa, ông lằng nhằng thế thì sao làm thành việc lớn được?.
Mạc Tâm hừ giọng. Bà ta mặc kệ Nhị tôn trưởng, chỉ thọc tay vào bụng mình rút ra một đoạn xương sườn, mài thành châm và đâm vào Thiên Trung Huyệt của Lâm Chính.
Vụt…Luồng sức mạnh bạo phát. Lặc Cốt Châm của Tâm Mạc có uy thế vô cùng kinh người.