Bụp!
Hai người va chạm vào nhau giữa không trung.
Ngay sau đó sức mạnh hung tàn phân tán ra xung quanh.
Cả người Mạc Tâm văng ra xa từ không trung.
Bà ta cố gắng giữ vững cơ thể, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất nhưng sau khi đáp xuống đất lại không đứng vững, liên tục lui về sau, cũng may có hai đệ tử đỡ lấy, suýt chút nữa bà ta đã ngã xuống, cả người vô cùng nhếch nhác.
“Hả?”
Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mạc Tâm lại há miệng, nôn ra máu.
“Cái gì?”
Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Mạc Tâm… thế mà lại bị thương?
Bị người đeo mặt nạ này đánh bị thương bằng một đòn?
Không thể nào?
Đầu óc của đám người thiên cung Trường Sinh đều trống rỗng, trố mắt nhìn…
“Mạc Tâm, tôi nghĩ bà cũng chả biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết có ý nghĩa gì. Đến trình độ này rồi, bà cho rằng nhiều người thì có thể quyết định kết cục của trận chiến sao?”
Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, cả người lao đến chỗ Mạc Tâm.
“A!”
Mạc Tâm hét lớn, lập tức rút châm bạc trên người ra, dựa vào thực lực tăng lên để đánh tiếp với Lâm Chính.
Nhưng lúc này khí thế của Lâm Chính quá mức đáng sợ.
Uy lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Tuyết đều được phát huy toàn bộ, anh giống như thiên thần giáng thế, làm chấn động thế gian, có một không hai.
“Bảo vệ cung chủ!”
“Chặn kẻ phản đồ lại! Phải ngăn hắn lại bằng bất cứ giá nào”.
Người thiên cung gào lên, hoảng loạn bao quanh bảo vệ Mạc Tâm.
Nhị tôn trưởng chắn trước mặt Mạc Tâm, mặt mày hung dữ muốn lấy mạng ngăn Lâm Chính lại.
Còn mấy người Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn nào dám bước lên trước?
Bảo họ đi đánh lại nhân vật đáng sợ có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao? Như thế chẳng phải đang bảo họ đâm đầu vào chỗ chết à?
Lâm Chính nhíu mày nhìn Nhị tôn trưởng, giơ tay lên vung châm.
Vèo vèo vèo!
Rất nhiều châm bạc bay ra lao đến chỗ ông ta.
Nhị tôn trưởng không né không tránh, cũng lấy châm bạc ra để đỡ đòn.
Nhưng châm của Lâm Chính đều được bao phủ bởi khí ý tinh khiết nhất, một lúc sau đã đánh gãy châm của Nhị tôn trưởng.
Nhị tôn trưởng không nản lòng, lao đến chỗ Lâm Chính.