Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“A!”

Đám người kêu gào thảm thiết, phun ra máu, rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

“Nhiều người như vậy lại không giữ nổi một người! Thiên cung Trường Sinh nuôi các người có tác dụng gì hả?”, Mạc Tâm tức giận nói.

“Xin cung chủ thứ tội!”

Đám người quỳ xuống cầu xin.

“Vô dụng!”

Mạc Tâm tức giận, đôi mắt đẫm máu hung ác nhìn chằm chằm về phía xa: “Lập tức phái người đuổi theo cho tôi, phải điều tra rõ cậu ta trốn ở đâu! Tìm ra thân phận của cậu ta! Không thể để mất dấu vết của Lạc Linh Huyết, đợi tôi hồi phục lại, nhất định sẽ khiến tên đó trả giá bằng máu, khiến cậu ta sống không bằng chết!”

“Rõ thưa cung chủ!”

Sau khi xuống bậc thềm Trường Sinh, Lâm Chính dẫn đám người Thiên Diệp đi đường chính.


Thiên Diệp dường như nhận ra người của thiên cung Trường Sinh đang đuổi phía sau, ông ta nhíu mày nói: “Mấy người mai phục ở đây, cắt đuôi phía sau đi!”

“Rõ thưa phó chưởng môn!”

“Không cần phiền phức, nhanh chóng rời khỏi đây là được, nếu bị bọn họ bắt lại sẽ bại lộ thân phận”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng nếu không cắt đuôi thì bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta, sao chúng ta có thể thoát thân được? Mạc Tâm sẽ không chịu bỏ qua đây, một khi bà ta biết được vị trí của chúng ta thì e rằng sẽ có thêm nhiều người đuổi đến”, Thiên Diệp lo lắng nói.

“Không sao, cái này đơn giản”.

Vừa nói, Lâm Chính vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên bi đất, sau đó nắm tay lại.

Bùm!

Bi đất bị bóp nát.

Lâm Chính ném nó lên không trung.


Bụi phấn tản ra, còn chưa kịp chạm xuống mặt đất đã biến mất.

“Đây là cái gì?”

Thiên Diệp sững sờ.

“Không cần quan tâm, đi thôi!”

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người rời đi.

Thiên Diệp do dự một lát rồi quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng động, người của thiên cung Trường Sinh đã đuổi tới.

“Tránh sang một bên đi, chờ cơ hội ra tay, ngoại trừ mấy người này!” ánh mắt Thiên Diệp lộ ra sát khí, thấp giọng nói.

“Rõ!”

Mấy người Chấn Hám Sơn lập tức lẩn vào bụi cây gần đó.

Đám người kia vừa xông lên đã đóng băng tại chỗ, sau đó tất cả đều nằm thẳng trên mặt đất, không ngừng co giật, sủi bọt mép.

“Cái gì vậy?”

Đám người Thiên Diệp vô cùng kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận