Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Quá ngông! Nếu là người khác thì chắc chắn đã không dám nói như vậy rồi. Vậy mà Lâm Chính đã nói ra. Anh nói với vẻ vô cùng ung dung và thoải mái.

Nguyên Tinh và Khang Gia Hào ở phía sau thì ớn lạnh toàn thân. Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được. Dám động vào Tô Nhu và Lạc Thiên, dám động vào những người thân nhất của Lâm Chính thì dù có là cậu ấm của đại hội, Lâm Chính cũng sẽ không bỏ qua. Long Giang Phong đúng là đen đủi.

“Thú vị đấy”, Long Giang Phong biết chuyện này không bỏ qua được nên hắn cũng không nhiều lời, chỉ ra tay ngay lập tức. Đúng lúc này có tiếng quát vang lên.

“Dừng tay”, ngay sau đó một người đàn ông đội nón lá màu đen không biết từ đâu chui ra. Người này mặc kín mít, nhìn không rõ mặt nhưng có một tấm lệnh bài màu vàng lấp lánh đeo ở eo. Đó là lệnh bài đại hội.

“Là Vệ Sử đại nhân”.

“Yết kiến Vệ Sử đại nhân”, đám đông lần lượt hành lễ.

Long Giang Phong chau mày: “Sở Vệ Sử, ông tới đây làm gì? Bố tôi có mệnh lệnh gì sao?”

“Cậu Long, ông chủ có lệnh, rằng cậu không được làm loạn ở Giang Thành, nếu không sẽ khó cho ông ấy”.


“Tôi có làm gì đâu”.

“Cậu Long, đây là mệnh lệnh của ông chủ. Ông ấy đã dặn, cậu không được để xảy ra xung đột với thần y Lâm”, người tên Sở Vệ Sử lại nói.

“Tại sao?”, Long Giang Phong giật mình.

Người tên Sở Vệ Sử ghé lại gần, khẽ nói: “Ông chủ đã dặn, nếu thần y Lâm là người hãm hại đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt thì với thực lực của cậu, cậu không phải là đối thủ của cậu ta đâu”.

“Sao thế? Các người thật sự cho rằng thần y Lâm giỏi giang tới vậy sao? Đó là đội Thiên Khải và người tuyệt phạt đấy. Một tên bán thuốc giả như anh ta lại có bản lĩnh tới mức đó cơ à? Đừng đùa nữa”, Long Giang Phong phụt cười.

“Trước khi chân tướng được tìm ra thì không nói trước được gì. Cậu chủ, ông chủ bảo cậu tới Giang Thành chỉ là muốn cậu được rèn luyện. Mong cậu tự bảo vệ mình, nếu có chuyện gì thì ông chủ cũng khó ăn nói”, Sở Vệ Sử trầm giọng

“Biết rồi, biết rồi, nói nhiều quá”, Long Giang Phong mất kiên nhẫn: “Lần này tôi nể mặt ông đấy”.

Sở Vệ Sử khẽ gật đầu và nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu có thể đi được rồi”.


“Đi sao? Tôi còn chưa đòi nợ xong mà, sao có thể đi được”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

Sở Vệ Sử chau mày: “Thần y Lâm, cậu không động vào vị này được. Tôi khuyên cậu nên biết tự trọng, đừng làm những việc khiến người khác phải oán hận”.

Thế nhưng một giây sau…Vụt…Lâm Chính đã lao như bay về phía Sở Vệ Sử.

Sở Vệ Sử đanh mặt, lập tức đỡ đòn. Tốc độ của Lâm Chính nhanh hơn tưởng tượng của ông ta. Ông ta còn chưa kịp giơ tay lên thì Lâm Chính đã ghim một cây châm vào vai của ông ta rồi.

Trong nháy mắt Sở Vệ Sử bất động, một luồng điện như xuyên qua cơ thể ông ta. Chưa tới vài giây mà Sở Vệ Sử đã bị khống chế.

Long Giang Phong giật mình: “Anh dám thật à?”

Dứt lời, cổ của Long Giang Phong bị Lâm Chính siết chặt, cả người hắn bị ghì sát vào tường.

Rầm…Bức tường nứt toác. Long Giang Phong bị đập tới mức choáng váng, suýt nữa thì ngã ra đất.

“Cậu chủ”.

Những người khác hét lớn, lao tới. Thế nhưng đám người Nguyên Tinh đã chặn họ lại.

“Không ai được làm loạn, nếu không các người sẽ đều mất mạng ở đây đấy”, Nguyên Tinh hét lớn. Lúc này tên đã được bắn khỏi cung, chẳng thể cứu vãn được nữa nên ông ta cũng không ngán gì cả. Có Nguyên Tinh, đám người kia không dám làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận