Đám đông trố tròn mắt. Dùng nhiều thuốc của Lâm Chính như vậy. Không bị làm sao mà lại còn có lợi lạc ư?
“Thần y Lâm…rốt cuộc cậu…làm gì vậy?”, Sở Vệ Sử hỏi. Ông ta không tin Lâm Chính lại tốt như thế.
“Các người đừng vội cảm ơn, đừng vội thấy vui cho chủ của mình. Mặc dù cơ thể anh ta có sự cải thiện nhưng không sống được bao lâu nữa đâu. Tôi đã gieo độc vào cơ thể anh ta. Nếu như không có thuốc giải thì cùng lắm là anh ta sống được một tuần thôi”.
“Hả?”, tất cả đều tái mặt.
“Thần y Lâm, cậu quá to gan”, Sở Vệ Sử nhảy tới, chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính: “Cậu mau giao thuốc giải ra đây”.
“Đó là câu mà ông đủ tư cách để hỏi tôi sao?”
Lâm Chính hừ giọng: “Long Giang Phong làm xằng làm bậy ở Giang Thành như vậy, cút về nói với ông chủ của các người rằng nếu không có lời giải thích thích đáng cho tôi thì tới mà nhặt xác của Long Giang Phong đi”.
“Láo! Thần y Lâm. Chưa có một ai dám uy hiếp đại nhân hét”, Sở Vệ Sử gầm lên.
Lâm Chính chỉ bước tới, túm cổ áo ông ta và lạnh lùng nói: “Trước không có, giờ thì có rồi đấy”.
“Khốn nạn!”.
Trong một căn phòng xa hoa tràn ngập hương sắc cổ xưa, một người đàn ông trung niên để đâu quai nón đầy vẻ tức giận, đập mạnh lên chiếc bàn trước mặt.
Chiếc bàn làm bằng gỗ trầm hương lập tức nứt ra.
Người bên dưới nhìn thấy mà đau trong lòng.
Chiếc bàn đó ở bên ngoài là bảo vật vô giá, người thường hay dùng bàn này chịu ảnh hưởng từ bàn có công hiệu tăng thêm tuổi thọ.
Bây giờ nó lại nứt như vậy, sao không đau lòng cho được?
Nhưng người đứng bên dưới biết ở trong mắt người đàn ông đó, nó chỉ là một chiếc bàn rất bình thường mà thôi.
“Đại nhân bớt giận!”, người bên dưới vội quỳ xuống, dập đầu kêu lên.
“Hay cho thần y Lâm, dám khiêu chiến với đại hội! Hay lắm! Nếu tôi không cho cậu biết mặt, tên tôi sẽ không phải là Long Hâm nữa!”, người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng.
“Đại nhân đừng như vậy! Lâm Chính đã hạ độc cậu chủ, nếu ra tay với Lâm Chính, cậu ta nổi giận không đưa thuốc giải, cậu chủ sẽ không được cứu! Đại nhân bớt giận!”, người bên dưới vội nói.
Người đàn ông trung niên sa sầm mặt, im lặng một lúc, nghiến răng nói: “Cậu chủ các người đang ở đâu?”.
“Đã đưa đi tìm bác sĩ nổi tiếng giải độc!”.
“Hừ, một kẻ ở giới thế tục nho nhỏ lại dám ngông cuồng như vậy! Cậu ta tưởng người khác gọi cậu ta là thần y Lâm thì cậu ta thật sự là thần y sao? Năng lượng của đại hội trải rộng khắp thế giới, thần y tài giỏi nào mà không có? Chút độc của cậu ta thì tính là gì? Chúng ta còn không giải được sao?”, người đàn ông trung niên nói: “Mau xin đại hội chế tài, phái người tuyệt phạt đánh gãy hai tay hai chân của thần y Lâm, đưa cậu ta về đây, sau đó giết hết tất cả những người có liên quan đến thần y Lâm, lấy đó răn đe, nghe rõ chưa?”.
“Chuyện đó… Đại nhân… không thể làm vậy đâu!”.
“Có gì mà không thể?”.
“Nếu người làm vậy với thần y Lâm, thần y Lâm chắc chắn sẽ không giao thuốc giải ra! Nếu thần y bên chúng ta không thể giải được độc trên người cậu chủ, vậy thì… phải làm sao? Đến lúc đó, Lâm Chính không cho thuốc giải, bên thần y chúng ta không có biện pháp nào, chẳng phải sẽ chặn hết đường lui của cậu chủ hay sao?”.
“Chuyện này…”, người đàn ông trung niên im lặng, chốc lát sau hạ giọng nói: “Nếu vậy thì tạm thời không đi tìm thần y Lâm tính sổ nữa!”.