Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Long Hâm suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu vậy thì được, cứ đi chuyến này vậy! Trương Khải!”.

“Đại nhân!”, một người đàn ông vội tiến lên.

“Cậu đi cùng cậu chủ đến Giang Thành tìm thần y Lâm, để cậu ta giải độc cho cậu chủ! Nói với cậu ta, nếu chịu giải độc cho Giang Phong thì chuyện trước kia coi như xóa bỏ”, Long Hâm không biểu lộ cảm xúc, nói.

“Vâng!”, Trương Khải lập tức chắp tay đáp.

“Bố, con cũng phải đi sao?”, Long Giang Phong sốt ruột, vội lên tiếng.

“Con không đi thì làm sao giải độc?”.

“Nhưng bắt con phải hạ mình trước kẻ đó… Con… con… chẳng phải con sẽ mất hết mặt mũi?”, Long Giang Phong lắp bắp, cực kỳ không muốn đi.

Bốp!

Long Hâm thẳng tay tát hắn một cái.

Long Giang Phong bị tát liên tục lùi về sau, trên mặt in rõ dấu tay.


“Bố, sao bố đánh con?”, Long Giang Phong mở to mắt, vô cùng ấm ức.

“Tao đánh mày là còn nhẹ đấy! Mày còn không rõ hiện trạng hay sao? Mạng mày nằm trong tay người ta, người ta bắt mày dập đầu thì mày cũng phải dập. Lẽ nào mày không cần mạng nữa sao?”, Long Hâm lớn tiếng mắng chửi.

“Bố, con…”, Long Giang Phong muốn khóc.

“Mau cút đi!”, Long Hâm chửi, đạp hắn một đạp.

Long Giang Phong suýt chút nữa ngã ra đất, kêu lên oai oái.

“Thần y Khâu, lần này xin cảm ơn ông. Ân tình của ông, Long Hâm xin ghi nhớ, cũng không làm phiền ông nữa”, Long Hâm chắp tay, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, thần y Khâu lên tiếng: “Long đại nhân, chuyện này e rằng không dễ như ông nghĩ”.

Long Hâm sửng sốt: “Là sao?”.

“Thần y Lâm này y thuật trác tuyệt, không thua kém gì tôi, tất nhiên là cao nhân ở bên ngoài. Nếu là cao nhân ở bên ngoài thì chắc chắn cũng rất cao ngạo. Ông để Long Giang Phong đi, tôi đoán hơn phân nửa sẽ tay không quay về, lãng phí thời gian. Nếu làm lỡ thời gian giải độc, e rằng tính mạng sẽ không bảo đảm”.


“Chuyện này… phải làm sao mới tốt?”.

“Theo tôi thấy, lần này ông phải đích thân đi một chuyến”, thần y Khâu nói.

Long Hâm sửng sốt, bỗng hiểu ý của thần y Khâu.

Ông ta hít sâu một hơi, gật đầu: “Được! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi một chuyến!”.

“Bố… bố là người của đại hội, sao có thể cúi đầu trước người của thế tục?”.

“Im miệng! Nếu không phải vì con, sao bố phải làm vậy? Đi!”.

“Bố…”.



Bệnh viện thành phố Giang Thành.

Trong phòng bệnh.

Lạc Thiên và Tô Nhu đã được băng bó vết thương xong.

Lạc Thiên đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tô Nhu lại đầy tâm sự, đứng ở trước cửa nhìn trời đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận