“Tiểu Nhu, không cần lo lắng, tất cả mọi chuyện tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm, nhưng lần này e là anh chưa chắc có thể đối phó được”, Tô Nhu nhỏ giọng đáp.
“Ồ? Chắc cô hiểu rất rõ về tôi, mọi thứ ở Giang Thành không có gì mà tôi không đối phó được, cô còn sợ cái gì?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.
Chắc hẳn Tô Nhu biết thực lực của anh, anh đã ra mặt, sao Tô Nhu còn lo lắng như vậy? Thật không hiểu nổi.
Tô Nhu lại liên tục lắc đầu, đau khổ nói: “Chủ tịch Lâm, anh không biết đâu. Anh đúng là nhân vật quan trọng ở Giang Thành, không ai dám chọc giận anh, nhưng thế giới lớn như vậy, đâu thể nào chỉ có một Giang Thành nho nhỏ? Tôi nói thật cho anh biết, người của Thương Minh đã đến Giang Thành”.
“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Phải, mục đích bọn họ đến đây là vì anh và tôi…”, Tô Nhu ngân ngấn nước mắt, đau khổ nói.
Đương nhiên Lâm Chính từng nghe tới Thương Minh.
Nhưng mọi thứ liên quan đến Thương Minh ít được tiết lộ ra ngoài.
Dù vậy có một chuyện có thể khẳng định, đó là không ai dám nghi ngờ sự lớn mạnh của Thương Minh.
Nghe nói tám mươi phần trăm mạch máu kinh tế trong nước đều do Thương Minh nắm giữ.
Thực phẩm, mỹ phẩm, xe ô tô, trang phục, game, mua hàng trên mạng… các ngành nghề đều có bóng dáng của Thương Minh.
Nhưng Thương Minh luôn giấu kín, không ai biết rốt cuộc bọn họ là tổ chức như thế nào, cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc đóng vai trò gì ở thị trường trong nước.
Có người nói Thương Minh là một ông lớn, thực lực không ai có thể sánh bằng.
Cũng có người nói Thương Minh chỉ là một thứ mà một bộ phận người thổi phồng lên, vốn dĩ không tồn tại.
Ngay cả Lâm Chính cũng biết rất ít về Thương Minh.
Bây giờ Tô Nhu nói người của Thương Minh bỗng nhiên đến Giang Thành, đương nhiên Lâm Chính cảm thấy rất nghi hoặc.
“Tôi đã nghe nói tới Thương Minh nhưng không hiểu rõ về họ lắm, cô nói bọn họ đến Giang Thành là vì cô và tôi? Là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu lau nước mắt, nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ anh vẫn chưa biết, việc đầu tiên người của Thương Minh làm sau khi đến Giang Thành là tiện tay gọi một cuộc điện thoại. Người đó đến gặp tôi, gọi điện thoại trước mặt tôi. Sau cuộc điện thoại đó, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức sụt xuống giá thấp nhất trong lịch sử. Chưa đầy nửa tiếng, Dương Hoa đã gần với bờ vực phá sản, anh biết không?”
“Cái gì?’.
Lâm Chính nhíu mày: “Trước kia tôi đã nghe Mã Hải nói, cổ phiếu và nội bộ Dương Hoa xuất hiện dao động lạ. Dao động đó ảnh hưởng rất lớn, giống như bị người ta ác ý thu mua, suýt chút nữa phá sản, nhưng bỗng nhiên lại tăng lên lại. Bây giờ Mã Hải đang điều tra chuyện này, chẳng lẽ chuyện này… là do Thương Minh làm?”.
“Phải”.
Tô Nhu nhắm mắt gật đầu.
Lâm Chính im lặng.
Hiện nay Dương Hoa chắc chắn có thể nói là một tồn tại khổng lồ ở trong nước. Những doanh nghiệp, tập đoàn tài chính bề nổi trong nước không ai dám nói là có thể tấn công Dương Hoa.
Trong vòng nửa tiếng, bọn họ lại ép Dương Hoa suýt chút nữa phá sản…