“Vì sao?”.
“Bởi vì cậu không có lựa chọn”, Dịch Tiên Thiên uống cà phê, hờ hững nói.
Lâm Chính đã hiểu thái độ của Dịch Tiên Thiên.
Ông ta không đến để thương lượng, mà để chèn ép.
Lâm Chính không có quyền lựa chọn, nếu không thứ chờ đón anh chính là sự trả thù nặng nề của Thương Minh.
Đứng trước Thương Minh, Dương Hoa của Lâm Chính nhỏ bé yếu ớt chẳng khác gì con kiến.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Một lát sau, anh ngẩng phắt lên.
“Dịch Tiên Thiên, mạo muội hỏi một câu, Thương Minh các ông và đại hội có mối quan hệ gì vậy?”.
“Việc này không liên quan đến cậu, cậu cũng không có tư cách hỏi”, Dịch Tiên Thiên uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đáp.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính chẳng khác nào con kiến dưới đất, sở dĩ ông ta kiên nhẫn ngồi đây đưa ra yêu cầu với Lâm Chính là vì không muốn khiến chuyện này trở nên quá rắc rối.
Nếu không ông ta đã ra tay lấy mọi thứ của Lâm Chính rồi, cần gì phải lãng phí nước bọt ở đây chứ?
Đương nhiên Lâm Chính cũng nhìn ra được sự ngạo mạn và ngông cuồng của đối phương.
Nhưng anh không tức giận.
Lâm Chính đoán Thương Minh và đại hội ít nhiều cũng có chút quan hệ, nếu không Dịch Tiên Thiên sẽ không đề cập đến Long Giang Phong.
“Được rồi, thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, tôi phải đến sân bay rồi, cậu mau đưa phương thuốc cho tôi đi. Nếu cậu ngoan ngoãn phối hợp, tôi nghĩ chắc là có thể giữ được một mạng. Đương nhiên, y thuật của cậu sẽ bị tước đoạt tất cả, sau này cậu hãy làm một người bình thường, sống nốt quãng đời còn lại đi”, Dịch Tiên Thiên đặt cốc cà phê xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt thương hại: “Cậu nên cảm ơn tôi mới phải, dù sao chúng tôi cũng tha mạng cho cậu, hi vọng cậu có thể trân trọng sự ban ơn của chúng tôi”.
“Ban ơn?”.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Ông có thể nói cho tôi biết tại sao Thương Minh lại làm vậy với tôi không? Đòi lấy phương thuốc, còn muốn tước đoạt tất cả mọi thứ, thậm chí là y thuật của tôi? Tôi nhớ hình như mình và Thương Minh không thù không oán thì phải?”.
“Cậu muốn biết nguyên nhân?”.
“Đương nhiên”.
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, thực ra cái Thương Minh muốn không phải là phương thuốc của cậu, lấy phương thuốc chỉ là tiện tay thôi! Mục đích thật sự của Thương Minh vẫn là muốn xử lý cậu!”.
“Xử lý tôi?”.
“Đúng, thần y Lâm, Dương Hoa của cậu phát triển quá thần tốc! Tuy không so được với Thương Minh, nhưng trong mắt những người bên trên, bất cứ hành động nào của cậu đều khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, cộng thêm lần này người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải đều biến mất ở Giang Thành, nên cuối cùng bên trên cũng quyết định trừ khử cậu!”.
“Chỉ thế thôi?”.
“Chỉ thế thôi!”.
“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Thương Minh cảm thấy bị uy hiếp, nên mới thực hiện hành động này”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của những người này.