Cả bờ sông là một mớ hỗn độn.
Rất nhiều người đi đường thét lên.
“Chuyện gì vậy? Động đất sao?”
“Đáng sợ quá!”
“Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
“Mẹ ơi…”
Từng tiếng hoảng loạn vang lên.
Con phố trở nên hỗn loạn, vài người vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Trên đài ngắm cảnh, bụi đất bay tứ tung.
Người ở đài ngắm cảnh đều chạy đi hết.
Chỉ còn đám người Lâm Chính, Tô Nhu, Nguyên Tinh, Hạ Kiếm Tâm và Dịch Tiên Thiên.
Lúc này Dịch Tiên Thiên đã há hốc miệng, tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Đầu ông ta vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn ngây người.
Hạ Kiếm Tâm bị Lâm Chính đè chặt xuống đất, da đầu đều nứt ra, cả mặt be bét máu, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
“Bác Hạ!”, Dịch Tiên Thiên vội vã gọi.
Hạ Kiếm Tâm thấp giọng gào thét, muốn giãy giụa đứng lên.
Nhưng một tay Lâm Chính như quả tạ ngàn cân, dù ông ta có gắng sức thế nào cũng không thể vùng ra được, cả người nằm rạp dưới đất, khó mà đứng lên.
“A!”
Hạ Kiếm Tâm như không cam lòng, lại gầm lên một tiếng, toàn bộ khí kình trong cơ thể đều bộc phát, biến thành những thanh phi kiếm nhỏ sắc bén đâm về phía Lâm Chính.
“Hả?”
Lâm Chính nhướng mày, cảm thấy khá thần kỳ nhưng không sợ gì cả, anh giơ tay còn lại lên, búng một cái thật mạnh.
Vèo vèo vèo!
Khí kình bay ra từ đầu ngón tay anh rồi biến thành châm khí, lao đến chỗ phi kiếm đang lao đến đó.
Mặc dù phi kiếm sắc bén nhưng không tinh xảo bằng châm khí.
Hai bên va chạm vào nhau, tất cả phi kiếm đều bị châm khí mỏng như sợi tóc đánh gãy.
Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt.
Nguyên Tinh ở đầu bên này cũng há hốc miệng.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Hạ Kiếm Tâm như thế nào.
Người này là bá chủ một phương vào năm mươi năm trước, đánh bại cả thiên hạ đấy!
Thế nhưng bây giờ lại bị chèn ép khi đối mặt với Lâm Chính…
Không thể tin được!
“Thực lực của giáo chủ trở nên mạnh đến thế từ bao giờ vậy?”, Nguyên Tinh lẩm bẩm.
Vèo!
Lúc này một tia kiếm quang vang lên.