“Muốn sống không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu… có… ý gì…”, Hạ Kiếm Tâm khó khăn nói.
“Ông muốn sống thì gật đầu, tôi có thể cứu ông nhưng sau này… ông phải trung thành với tôi”, Lâm Chính nói.
“Không… thể… bảo Hạ Kiếm Tâm tôi khuất phục trước tên nhóc… còn hôi sữa như… cậu… tôi thà chết”, Hạ Kiếm Tâm cố hết sức nói.
Lâm Chính lắc đầu rồi lấy một cây châm bạc ra, phóng qua lấy mạng Hạ Kiếm Tâm.
Nhưng lúc này, Nguyên Tinh vội bước đến chắp tay lại: “Giáo chủ, giữ lại mạng của ông ta đi, người này có tác dụng lớn”.
Két két!
Âm thanh bánh xe cọ sát với mặt đất khi bánh xe lướt qua các góc cua vang vọng khắp con phố.
Dịch Tiên Thiên lái xe lao ra ngoài thành phố hệt như kẻ điên.
Ông ta có chuyến bay vào lúc mười rưỡi nhưng bây giờ mà đến sân bay chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.
Muốn sống thì phải ngay lập tức chạy khỏi thành phố.
Có thế nào Dịch Tiên Thiên cũng không ngờ Kiếm Hoàng – Hạ Kiếm Tâm lại không phải là đối thủ của thần y Lâm ở Giang Thành, bị thần y Lâm đánh bại dễ dàng.
Thần y Lâm này đáng sợ quá rồi nhỉ?
Dịch Tiên Thiên run rẩy, đạp chân ga hết cỡ.
Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn.
Hạ Kiếm Tâm đã bị đánh bại, Dịch Tiên Thiên lại là một thương nhân tay trói gà không chặt.
Ở trong Giang Thành, Lâm Chính có thể tùy ý xử trí ông ta, nếu còn không đi e là sẽ tan xác ở đây.
“Hay cho thần y Lâm, không ngờ lại giấu kỹ như thế. Hừ, đợi tôi về báo cáo với Thương Minh, để Thương Minh dùng thủ đoạn đặc biệt, đảm bảo cậu sẽ thành khói bụi”.
Dịch Tiên Thiên thầm nghiến răng mắng.
Lần này ông ta thất bại thảm hại rồi.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe lao ra từ ngã tư phía trước, sau đó dừng lại giữa đường.
Dịch Tiên Thiên thở hổn hển, vội vàng phanh xe lại.
Bánh xe ma sát với nền đất kéo theo một đường bánh xe màu đen rất dài, âm thanh chói tai lại vang lên.
Nhưng Dịch Tiên Thiên không dừng lại mà đánh vô lăng để đuôi xe di chuyển trên mặt đất, đầu xe xoay một vòng, đuôi xe cắt ngang hoàn hảo chuyển đầu xe, sau đó đạp mạnh chân ga chạy trốn.
Dịch Tiên Thiên cũng không ngốc.
Ông ta có thể nhìn ra hai chiếc xe đột nhiên chặn đầu đường chắc chắn là xe của Lâm Chính.
Anh đã đuổi đến rồi.
Nhanh quá!
Không hổ là bá chủ Giang Thành, e là ở đâu cũng có tai mắt của Lâm Chính.
Dịch Tiên Thiên hãi hùng khiếp vía, liều mạng lái xe đi.
Nhưng ông ta chuyển hướng không lâu thì lại có hai chiếc xe nữa xuất hiện ở ngã tư phía trước chặn đường lại.