“Thương Minh có bản lĩnh như vậy sao? Có thể khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm? Dịch Tiên Thiên, tôi cảnh cáo cậu, đừng nói hươu nói vượn ở đây!”, Nguyên Tinh không tin, liền túm lấy Dịch Tiên Thiên, nghiêm túc quát.
Dịch Tiên Thiên sợ Lâm Chính, nhưng chưa chắc sợ những người này.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, cười khẩy đáp: “Thương Minh có thế lực lớn hơn tưởng tượng của các ông gấp nhiều lần! Tôi phải thừa nhận, tốc độ phát triển hiện giờ của Dương Hoa rất đáng kinh ngạc, cậu Lâm dựa vào y thuật độc đáo và những thành tích trong thời gian này, khiến Dương Hoa trở thành một cây đại thụ rợp trời. Bây giờ có thể nói là người người nhà nhà biết đến Dương Hoa, nhưng… như vậy thì có ích gì chứ? Dương Hoa mới bắt đầu được bao lâu? Dựa vào đâu mà so với Thương Minh? Cậu Lâm có thể nâng đỡ Dương Hoa, khiến nó phát triển thần tốc, nhưng các ông có biết thương hội do ai nâng đỡ không?”.
“Đại hội sao?”, Nguyên Tinh sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười gật đầu: “Đại hội dốc sức nâng đỡ cho Thương Minh, mà thời gian tồn tại phát triển của Thương Minh không biết lâu hơn Dương Hoa bao nhiêu. Thương Minh có từ trước khi cậu Lâm ra đời, mạng lưới quan hệ, thế lực, tiền bạc của nó đã không thể thống kê được. Trừ khử một Dương Hoa thì mất bao nhiêu sức lực chứ?”.
Lần này thì không ai nói gì nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi bất an.
Khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm, đây phải là thế lực đáng sợ đến mức nào chứ?
Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không làm được việc này.
Nhưng Thương Minh vô cùng ghê gớm, Hồng Nhan Cốc sao có thể sánh bằng chứ?
Mọi người bất giác nhìn về phía Lâm Chính, xem anh có cách gì không.
Lâm Chính không nói lời nói, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, anh trầm giọng hỏi: “Thương Minh ra tay từ phương diện nào? Lúc nào thì bắt đầu ra tay?”.
“Tôi không rõ”, Dịch Tiên Thiên lắc đầu.
“Vậy cậu còn không mau gọi cho ông Đồng kia, bảo ông ta dừng tay để tranh thủ thời gian cho chúng tôi?”, Nguyên Tinh quát.
“Vô ích thôi, ông Đồng muốn diệt bằng được Dương Hoa, đây là việc nhà họ Lâm yêu cầu, chờ lãnh đạo trở về sẽ không còn cơ hội, tôi không thể tranh thủ được phút giây nào cả”, Dịch Tiên Thiên thở dài đáp.
Nguyên Tinh há miệng, muốn nói lại thôi.
Lần này thì mọi người bó tay hết cách rồi.
Đúng lúc này thì Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Trụ sở của Thương Minh ở đâu?”.
Dịch Tiên Thiên kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu… muốn làm gì?”.
Đang yên đang lành anh hỏi chuyện này, đương nhiên Dịch Tiên Thiên vô cùng căng thẳng.
Ông ta từng điều tra về Lâm Chính.
Biết được anh không dễ dây vào.
Sự diệt vong của những siêu thế lực như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc trước đó đều có liên quan đến người này.
Bây giờ anh hỏi như vậy, lẽ nào muốn ra tay với Thương Minh?
Dịch Tiên Thiên nghĩ đến đây, cơ thể không khỏi run rẩy.
Điên rồi!
Phải là người lỗ mãng và ngu xuẩn đến mức nào mới nghĩ đến việc này chứ?