Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, ai nấy trở nên cảnh giác.
“Cậu là ai vậy?”, người phụ nữ nhìn người mới đến, hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bà, minh chủ của Thương Minh, Bạch Họa Thủy!”, người kia tiến lại gần, bình thản nói: “Làm phiền Bạch minh chủ đi cùng tôi một chuyến!”.
“Cậu không xưng tên báo họ, nhưng lại bắt tôi đi theo, cậu nghĩ có khả năng này sao?”, Bạch Họa Thủy lắc đầu đáp.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả những người xung quanh đều lập tức hành động, bao vây chặt chẽ người kia.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều tiếng xé gió vang lên.
Sau đó tất cả những người đang bao vây người kia đều đứng im bất động.
“Hử?”, Bạch Họa Thủy nhíu mày.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì hả? Bắt hắn lại!”, người đàn ông bên cạnh Bạch Họa Thủy quát lớn.
Nhưng đám người này vẫn bất động như một bức tượng.
Người đàn ông ngạc nhiên.
Dường như Bạch Họa Thủy nhận ra gì đó, đang định lên tiếng.
“Là châm bạc”.
Đằng sau bà ta có một bà lão da nhăn tóc bạc không biết xuất hiện từ đâu ra.
Bà lão chống gậy, mặc áo bào màu nâu, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng những người xung quanh Bạch Họa Thủy đều biết trong cơ thể yếu ớt của bà lão này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Dù sao, bà ta cũng là người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Bạch Họa Thủy.
“Châm bạc? Lẽ nào người của tôi đã bị châm bạc điểm huyệt sao?”.
Bản thân Bạch Họa Thủy cũng có chút ngạc nhiên.
“Minh chủ, người này nhằm vào cô, tôi đề nghị cô hãy rời đi trước, để tôi đối phó cho”, bà lão nói, rồi tiến thẳng về phía người kia.
Bạch Họa Thủy không chút do dự, xoay người định lên xe.
Nhưng bà ta vừa lại gần xe.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang bỗng giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng vào chiếc xe con trước mặt Bạch Họa Thủy.
Chiếc xe lập tức tan tành xác pháo, rồi phát nổ.
“Hử?”.
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Mấy bóng dáng xông tới trước mặt bà ta, chặn luồng sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ giúp bà ta.
“Không ổn rồi!”
“Có cao thủ!”.
“Bảo vệ minh chủ!”.
Những người còn lại kinh hoàng thất thố, vội vàng rút súng mang theo người ra, dựa lại gần Bạch Họa Thủy.