Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Rắc!

Xương bả vai của bà lão nứt vụn.

Rắc!

Cùng lúc đó, hai cước ảnh đá mạnh vào khoeo chân bà lão, xương chân cũng gãy.

Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.

Sau khi làm xong, Lâm Chính liền quay lại vị trí ban đầu.

Còn bà lão đã nằm bẹp dưới đất, không dậy nổi nữa.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực và giọng nói run rẩy sợ hãi.

Bạch Họa Thủy ngây ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ.

Bà lão… đã bị chế ngự rồi?


Chỉ trong chớp mắt như vậy?

Sao có thể chứ?

Tuy bà ta không phải là đệ nhất cao thủ của Thương Minh, nhưng chắc chắn là người có thực lực mạnh hơn đội trưởng Viêm Hận của đội phán quyết Thiên Khải không biết gấp bao nhiêu lần.

Phải biết rằng, 30 năm trước, bà lão đánh khắp thiên hạ không đối thủ, tung hoành cả giới võ đạo, không ai dám chọc vào. Cũng chính vì thực lực phi phàm trác tuyệt của bà ta, mà Thương Minh đã bỏ nguồn tài nguyên lớn để chiêu mộ.

Bao nhiêu năm nay, không biết bà lão đã giết bao nhiêu người muốn làm hại Bạch Họa Thủy.

Nhưng hôm nay… bà ta lại thua một cách thảm hại!

Còn chưa so được một chiêu với đối thủ.

Bạch Họa Thủy hít vào một hơi lạnh, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật trước mắt.

“Bà còn muốn đánh nữa không?”, Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn bà lão đang run rẩy, lên tiếng hỏi.


Bà ta mở to hai mắt, khóe môi mấp máy, không dám đáp lại.

Lâm Chính đứng dậy, nói với Bạch Họa Thủy ở bên kia: “Bạch minh chủ, còn bà thì sao?”.

Bà cụ bị Lâm Chính chinh phục một cách dễ dàng, khiến những người có mặt phải thất kinh.

Đám đông run rẩy, bất an. Nói cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một đám người bình thường. Do việc kinh doanh làm lớn nên được vào Thương Minh.

Bọn họ không phải là võ giả. Cho dù đã chứng kiến không ít cảnh chém chém giết giết nhưng đến lúc mà tính mạng gặp sự uy hiếp thì đương nhiên là họ sợ. Nhưng điều khiến Lâm Chính bất ngờ đó là Bạch Họa Thủy trông lại vô cùng điềm nhiên.

Bạch Họa Thủy trông vô cùng ung dung. Mái tóc trắng dài bay trong gió, ngũ quan tinh tế. Người này châm một điếu thuốc, đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chính là thần y Lâm phải không?”, Bạch Họa Thủy nói.

“Bạch minh chủ quả là tinh ý”, Lâm Chính gật đầu, không hề phủ nhận.

“Xem ra đại hội toàn bị cậu lừa. Bọn họ tưởng cậu vô tội, cùng lắm là tỏ ra nghi ngờ đôi chút mà không ngờ rằng đội phán quyết Thiên Khải hay là người tuyệt phạt đều đã bị cậu khống chế cả rồi”.

“Minh chủ cứ đùa. Giờ tôi chỉ muốn biết thái độ của bà thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại biết vị trí của tôi không? Tại sao lại gây rắc rối cho tôi?”, Bạch Họa Thủy nhìn anh chăm chăm: “Tôi nhớ Thương Minh không có qua lại gì với cậu mà? Thần y Lâm tự dưng lại can dự như vậy, thật khiến tôi nghĩ không thông đấy. Lẽ nào…cậu lại muốn đối đầu với đại hội?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đối đầu với đại hội. Thứ nhất là không có lực, thứ hai là không có ý đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận