Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Vậy tại sao thần y Lâm lại làm thế này?”

“Người của Thương Minh các người định tiêu diệt tôi, còn hỏi tại sao tôi lại làm thế à? Minh chủ không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó ra hiệu.

Người bên cạnh hiểu ý lập tức phất tay “Đưa người ra đây”.

“Vâng”, một lúc sau, một người mặc vest nhưng trông khá lôi thôi, xộc xệch được đẩy tới trước.

“Dịch Tiên Thiên”, Bạch Họa Thủy chau mày, rõ ràng là bà ta nhận ra người này.

“Yết…yết kiến minh chủ…”, Dịch Tiên Thiên cúi đầu.

Bạch Họa Thủy nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính và cảm thấy có gì đó sai sai.

“Dịch Tiên Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị thần y Lâm bắt thế? Ông đã tới Giang Thành sao?”, Bạch Họa Thủy hỏi.


“Vâng…”, Dịch Tiên Thiên run rẩy nói.

“Là ông Đồng cử tới à?”

“Đúng vậy…Minh chủ…Tất cả đều là chủ trương của ông Đồng…Thuộc hạ…cũng là vì cùng đường mà thôi”, Dịch Tiên Thiên khóc dở mếu dở.

“Hóa ra là vậy”, Bạch Họa Thủy gật đầu, đanh mắt: “Ông Đồng của chúng ta cũng giỏi quá. Vì một chút lợi lạc thôi mà bán đứng cả tôi luôn rồi. Chắc là thông tin tôi quay về cũng là do ông Đồng nói cho ông biết, rồi ông nói cho thần y Lâm phải không?”

“Minh chủ tha mạng…”, Dịch Tiên Thiên gào khóc.

“Đồ vô dụng”.

Bạch Họa Thủy hừ giọng, tiếp tục nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, chuyện này tôi biết rồi. Tôi nghĩ lý do cậu ra tay với tôi chắc là vì ông Đồng định ra tay với Dương Hoa phải không? Thế này đi, tôi giúp cậu gọi một cuộc điện thoại, để ông Đồng lập tức dừng tấn công Dương Hoa. Chúng ta hai bên coi như hòa, cậu thấy thế nào?”

“Điện thoại thì bà phải gọi rồi nhưng không được gọi cho ông Đồng”.


“Tại sao?”

“Việc ông Đồng đối đầu với Dương Hoa của tôi giống như bát nước đã hất đi thì không thể vớt lại được. Nếu lúc này bà đột nhiên gọi, ông Đồng lẽ nào lại không biết là bà đã bị tôi bắt chứ”, Lâm Chính nói.

“Ồ? Xem ra thần y Lâm không định thả tôi ra phải không?”

“Bạch minh chủ, bà biết nhiều bí mật của tôi như vậy rồi, tôi có thể để bà rời đi được sao? Vậy khác gì Dương Hoa sẽ gặp hiểm họa. Vì vậy, chắc bà phải ở lại Giang Thành một khoảng thời gian rồi”.

“Xem ra tôi cũng hết lựa chọn thật rồi”.

“Nếu như Bạch Minh chủ chịu phối hợp thì tôi đảm bảo bà sẽ còn nguyên vẹn khi bước ra khỏi Giang Thành”.

“Tôi biết nhiều bí mật của cậu như vậy, cậu lẽ nào lại để tôi rời đi sao?”

“Bạch Minh chủ không yên tâm à. Tôi hỏi bà, bà cảm thấy y thuật của tôi thế nào?”

“Với thông tin mà Thương Minh của tôi thu thập được, ngoài vài vị trong đại hội ra không ai có thể so y thuật với cậu được”.

“Nếu đã vậy thì Bạch minh chủ còn lo lắng điều gì nữa? Tôi thả bà ra, sẽ dùng thuốc và châm để bà mất trí nhớ một phần. Như vậy thì khi các người đi cũng sẽ chẳng thể nào nhớ ra được chuyện gì. Còn nếu tôi giết các người, đại hội chắc chắn sẽ cho điều tra tới cùng. Tới khi đó điều tra ra tôi thì tôi và đại hội lại kết thành thù hận. Như vậy khác gì tôi tự tìm đường chết. Vì vậy minh chủ yên tâm, nếu không tới nước bất đắc dĩ thì tôi sẽ không giết bà đâu”.

“Ồ, thần y Lâm còn có thủ đoạn đó nữa à”, Bạch Họa Thủy cảm thấy bất ngờ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ không dám tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận