“Nhiệm vụ quan trọng gì?”, ông Đồng sửng sốt.
Những người từ chối ông ta trước đó đều nói được minh chủ sắp xếp nhiệm vụ quan trọng, bây giờ ngay cả Tống Vực cũng thế.
Sao lại như vậy chứ?
Đang yên ổn tại sao minh chủ lại đột nhiên giao nhiệm vụ?
Sắc mặt ông Đồng khá khó coi, suy đoán nguyên nhân bên trong.
Lúc này điện thoại ông ta rung lên.
Ông Đồng liếc nhìn, sắc mặt căng chặt, chần chừ một lúc mới thận trọng ấn vào nút trả lời.
“Minh chủ, đã muộn vậy rồi mà còn việc gì sao?”, ông Đồng cố gắng để giọng của mình thật bình tĩnh.
“Có một nhiệm vụ giao cho ông làm, ông hãy mau chóng tập hợp nhân lực chuẩn bị hành động”, giọng Bạch Họa Thủy vang lên.
“Chuyện gì thế? Gấp vậy sao?”, ông Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Có người đang nhắm vào Thương Minh của chúng ta, có ý định ám sát các thành viên trong Thương Minh nhằm làm loạn hoạt động bình thường của Thương Minh. Lần này tôi đã điều tra ra được nhóm người này qua cuộc đại hội, đại hội vốn dĩ định giải quyết thay Thương Minh nhưng vì đại hội sắp diễn ra, bên đó không đủ nhân lực nên tôi định tự mình giải quyết. Bây giờ tôi sẽ gửi địa điểm cho ông, ông lập tức dẫn người đến đây tiêu diệt hết đám người này, sau đó đưa đầu của chúng đến gặp tôi, rõ chưa?”
“Vâng!”, ông Đồng vội đáp, tràn đầy kinh ngạc.
Thế mà lại có người dám ra tay với Thương Minh? Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi đây mà.
Thảo nào Bạch Họa Thủy lại đột nhiên ra lệnh dẫn người đi đột kích vào lúc muộn thế này.
Nhưng chuyện đánh giết này bảo đại hội đi làm chẳng phải phù hợp hơn sao?
Các cao thủ bên Thương Minh đều chỉ là vệ sĩ được tuyển vào, bảo họ giết người có thể dứt khoát nhanh gọn được sao?
Ông Đồng cảm thấy rất khó hiểu.
Không biết tại sao ông ta vẫn lờ mờ cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thôi vậy.
Ông Đồng lấy điện thoại ra bấm số của vài tên cấp dưới của mình, gọi họ chuẩn bị rồi định tự mình đến đó.
Nhưng vừa định làm thì ông ta lại do dự.
Cân nhắc một hồi, ông ta quyết định chỉ bảo cấp dưới của mình đi đến nơi mà Bạch Họa Thủy nói, còn mình vẫn ở lại Thương Minh quan sát.
Dĩ nhiên bên Bạch Họa Thủy cũng nhận được tin tức.
“Ông Đồng không đi”.
Bạch Họa Thủy ở trong phòng đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói.
“Tiếc thật, nếu ông ta đi thì tôi có thể lấy đầu ông ta về đây rồi”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đây là một con cáo già, vô cùng thận trọng, muốn giết ông ta không phải chuyện dễ”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh các người có ai mà không gian xảo như cáo già đâu chứ?”
“Nếu đã thế thì chỉ có thể tha cho ông ta một mạng trước”, Lâm Chính nói: “Bà gọi điện để đám người Thương Minh yên tâm trước đi, rồi bà ở Giang Thành một thời gian”.