Cả người Long Giang Phong run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn run rẩy lùi về sau, ấp úng định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Ai cũng có thể nhìn ra hắn đang rất sợ.
Chết?
Hắn không muốn chút nào.
“Bố… bố…”, Long Giang Phong run rẩy nhìn Long Hâm.
Long Hâm biết mình không đe dọa được Lâm Chính, chỉ đành hỏi: “Thần y Lâm, cậu… muốn thế nào?”
“Sở dĩ tôi hạ độc con trai ông là vì con trai ông sỉ nhục, bắt nạt bạn của tôi. Đây là tội không thể tha nên tôi muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi bạn tôi”.
“Không thành vấn đề”, Long Hâm đáp.
“Bố, chuyện này… sao được chứ?”, Long Giang Phong vội vã nói.
“Câm miệng! Có thể bảo toàn được mạng sống thì chuyện này có là gì? Đừng nói là quỳ, dù có phải dập đầu cũng phải làm”, Long Hâm quát.
Long Giang Phong nôn nóng giậm chân, không nói nên lời.
Nhưng Long Hâm đã đồng ý.
“Thần y Lâm, bây giờ cậu gọi bạn cậu đến, tôi bảo Long Giang Phong cúi đầu xin lỗi”.
“Đừng vội, có lẽ ông vẫn chưa hiểu rõ tư thế dập đầu tạ tội, không đơn giản như ông nghĩ đâu”.
“Không đơn giản? Vậy… thần y Lâm muốn thế nào?”
“Tôi muốn con trai ông công khai dập đầu xin lỗi, lấy thân phận đại hội của ông để quỳ gối”, Lâm Chính nói.
Long Hâm không muốn cược.
Nếu nói ngay cả thần y Khâu cũng không chắc chắn được trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho Long Giang Phong, bây giờ ông ta ngoại trừ nhân nhượng Lâm Chính ra, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Long Hâm không ngờ Lâm Chính lại dám nói ra lời như vậy.
“Khốn nạn!”.
Long Hâm nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Cậu có biết cậu đang nói gì không? Muốn tôi dùng thân phận đại hội để xin lỗi cậu? Cậu không phải đang sỉ nhục tôi, mà là cậu đang sỉ nhục đại hội! Cậu có biết hậu quả là gì không?”.
“Hậu quả? Tôi không biết, tôi chỉ biết chuyện gì cũng phải theo quy tắc, đại hội cũng là nơi theo quy tắc. Không có quy tắc thì không thành khuôn khổ, sở dĩ đại hội có sức thuyết phục là vì luôn tuân thủ quy tắc. Tôi biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt mất tích ở Giang Thành, tôi có hiềm nghi, nên tôi phối hợp với người của đại hội điều tra. Nhưng Long Giang Phong con trai ông không chỉ làm việc ác, mà còn dùng danh tiếng của đại hội ức hiếp người khác, gây hại cho dân chúng, thậm chí còn động đến người của tôi. Hành vi của anh ta là hợp quy tắc của đại hội sao? Nếu đại hội thật sự can thiệp vào chuyện này, ai xui xẻo còn chưa chắc! Long Hâm, tôi nói với ông thế này, hoặc là ông bảo con trai ông xin lỗi trước công chúng, hoặc là ông về lo hậu sự cho con trai ông đi. Ông cũng có thể báo cáo chuyện này với đại hội, xem đại hội sẽ đứng về phía ông hay là đứng về phía tôi”, Lâm Chính hút thuốc, lạnh lùng nói.
“Cậu…”, ánh mắt Long Hâm lạnh lẽo, sự nhẫn nại của ông ta như đã bị Lâm Chính làm mất sạch.
Người của đại hội cao ngạo đến mức nào, sao có thể công khai xin lỗi?
Nếu vậy, uy nghiêm của đại hội sẽ giảm mạnh, hơn nữa một khi làm như vậy, e rằng đám người Long Hâm sẽ không còn tư cách ở lại đại hội nữa.
Ông ta phân rõ nặng nhẹ, đây không phải vấn đề mặt mũi, đây là vấn đề kế sinh nhai của cả gia tộc Long Hâm sau này.