Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tống Kinh chạy lên đón, như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt giàn giụa.

“Người đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Ở trong làng chài. Lúc nãy chúng tôi đã phái hai nhóm người đến làng chài đòi người, nhưng bị bọn họ đánh ra ngoài, vài người bị thương nặng đã được đưa đến bệnh viện. Chủ tịch Lâm, nhóm người đó đúng là vô pháp vô thiên, ra tay tàn ác, nếu không phải chúng tôi đưa người đi kịp thời thì e rằng đã có án mạng xảy ra”.

“Thế sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

Nếu là vậy thì đám người đó thực sự quá hung ác.

“Chủ tịch Lâm, theo tôi thấy, những người đó không dễ đối phó, nên báo cảnh sát xử lý đi”, Tống Kinh không nhịn được nói.

“Không vội”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, hỏi: “Bọn họ có điều kiện gì?”.

“Còn không phải tiền hay sao? Nhưng lần này bọn họ đòi không còn là cái giá ban đầu nữa”.

“Bây giờ bọn họ đòi bao nhiêu?”.

“Gấp một trăm lần… tròn mười tỷ tệ! Hơn nữa… phải đưa đến trong ngày hôm nay, còn phải là tiền mặt!”.


“Cái gì? Mười tỷ? Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày.

Trong thời gian ngắn, anh lấy đâu ra được nhiều tiền mặt như vậy?

“Rõ ràng bọn họ cố tình gây khó dễ!”, Tống Kinh tức giận.

“Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, mau đưa tôi đi gặp người của làng chài”, Lâm Chính nói.

“Được, Chủ tịch Lâm, mời cậu đi bên này”, Tống Kinh vội nói, sau đó dẫn Lâm Chính, Mã Hải đến làng chài.

Làng chài nằm ở cạnh một khu rừng rậm bên biển.

Từ ngoài thôn xa xa nhìn lại trông rất vắng vẻ tiêu điều.

Người của Kỳ Lân Môn đã lui đi, không nhìn thấy ai trong làng chài.

Tống Kinh cực kỳ sợ hãi, không dám đến gần.


Lâm Chính lại không sợ gì, đi thẳng đến cổng làng.

“Chủ tịch Lâm cẩn thận!”, lúc này Tống Kinh vội nói.

Lâm Chính nhíu mày, chợt thấy cổng làng vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện bảy tám bóng người nhanh nhẹn.

Bọn họ xuất hiện như tia chớp, bao vây kín Lâm Chính…

Tống Kinh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, Mã Hải căng thẳng, lập tức đặt tay lên khẩu súng mang theo trong người.

Lúc này, đám người trước mặt tách ra, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, tóc dài ngang vai lộ ra nụ cười giễu cợt, chậm rãi đi tới, nói.

“Sao? Gom tiền đủ chưa? Gom đủ rồi thì mang tới đây! Nếu quá giờ, người của các người không còn mạng nữa đâu!”, người đàn ông mỉm cười nói.

Chỉ một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay bóp cổ người đó, dùng sức.

“Ư…”.

Gương mặt người đó lập tức đỏ bừng.

“Muốn chết!”.

“Mẹ nó, chém cho tôi!”.

Ngư dân xung quanh đột nhiên nổi giận, nắm lấy cây lao bắt cá chĩa vào người Lâm Chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận