Cây lao vừa mới đâm tới, Lâm Chính đột nhiên vung tay lia một vòng xung quanh.
Rắc…
Tất cả lao bắt cá đều gãy đôi.
Nhìn lại, nửa phần gãy đều nằm trong tay Lâm Chính.
“Cái gi?”. . Ngôn Tình Sắc
Bọn họ kinh ngạc.
Lâm Chính trở tay vung ra.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lao bắt cá đã gãy bay khỏi tay anh, đâm vào cơ thể của ngư dân ở xung quanh.
“Á!”.
Các ngư dân kêu lên thảm thiết, ngã ra đất.
Người bị Lâm Chính bóp cổ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, run rẩy không ngừng.
“Gọi người đứng đầu của các người ra đây, thả người của tôi ra, nếu không, hôm nay làng chài của các người sẽ không còn tồn tại nữa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó thả tay ra.
Người đó ngã trên đất, ho một trận dữ dội rồi mới hoàn hồn.
“Mày đợi đấy! Lát nữa sẽ cho mày biết tay!”.
Người đó run rẩy mắng chửi, sau đó đột nhiên xoay người chạy vào làng chài.
Không lâu sau, nội bộ làng chài có một đám người hùng hổ chạy ra.
Những người đó cầm lao bắt cá và dao phay, ai nấy cực kỳ hung dữ, đáng sợ.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, phát hiện những ngư dân này đều có chút bản lĩnh. Trên tay bọn họ ai nấy đầy vết chai, không ít người nơi gang bàn tay và ngón tay trỏ có dấu vết mới.
Những dấu vết đó không giống như hình thành từ việc bắt cá hoặc làm việc nặng, mà giống như là do luyện võ.
Hình như gần đây những ngư dân đó đã được huấn luyện?
“Những người nằm dưới đất là ai làm bị thương?”.
Một gã đàn ông cao to cầm theo dao phay, hung hăng chỉ vào Lâm Chính, quát lớn.
Gã cao gần hai mét, mặt rộng, tròng mắt mở to, vẻ mặt và hành động cực kỳ hung hãn dọa người, trường năng lượng sung túc.
Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, chỉ lên tiếng đáp lại: “Là tôi làm bị thương”.
“Con mẹ mày muốn chết!”.
Gã gào lên, không hề do dự chém vào đầu Lâm Chính.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Chợt thấy con dao dày nặng của gã gãy làm hai, còn đầu Lâm Chính lại không hề hấn gì.
“Cái gì?”.
Gã đàn ông sửng sốt.
Ngư dân xung quanh nhìn anh như nhìn thấy quỷ.