Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Soạt…

Lúc này, trong làng chài vang lên tiếng xé gió, một người nhảy vọt lên cao, giống như chim ưng sải cánh bay tới.

Mọi người ngước mắt nhìn, kêu lên kinh ngạc.

Tư thế đó chẳng khác nào thiên nhân!

Lâm Chính ngước mắt lên.

Đó là một người đàn ông ăn mặc rách rưới lôi thôi.

Người đàn ông đó để râu quai nón, tóc dài tới lưng, nhìn có vẻ lâu rồi không sửa soạn vẻ ngoài, trên người toàn mùi rượu, trên râu còn vương mẩu vụn thức ăn.

Đợi đến khi đáp xuống đất, cơ thể người đó đứng không vững, giống như đã uống hơi nhiều.

Lâm Chính quan sát kỹ càng, phát hiện người đó không phải người của làng chài.


Anh không ngửi được chút mùi máu tanh của cá, hơn nữa hai tay người này cũng không thấy có bất cứ vết chai nào do lưới đánh cá.

“Cậu là ai? Vì sao lại đến làm phiền tôi?”, người đó mất kiên nhẫn quát lên với Lâm Chính: “Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi xé xác cậu ra!”.

“Người của tôi đâu? Thả bọn họ ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Người của cậu? Người gì của cậu? Sao tôi biết được?”, người đó hừ một tiếng.

“Anh không biết?”.

Lâm Chính cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Xem ra dùng lời nói chuyện là không được rồi nhỉ?”.

“Tôi đề nghị cậu dùng nắm đấm nói chuyện! Bởi vì con người tôi chỉ biết cái đó, không biết miệng lưỡi!”, người đó bật cười, giơ nắm đấm lên, nói.

“Được!”.

Lâm Chính không khách sáo, tràn ngập lửa giận đấm về phía người kia.


Người đó cũng không yếu thế, vung cánh tay lên, quyền phong ập tới.

Rầm!

Hai quyền đối chọi.

Người đó không hề động đậy.

Nhìn lại Lâm Chính đã bay ra xa hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất thì không ngừng lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững.

“Cái gì?”, mọi người sửng sốt.

Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng… lại không phải là đối thủ của người đó?

Chút võ vẽ mà cũng đòi tới đây sao? Hôm nay ông đây tâm trạng không tốt. Nghe đây, giờ cậu lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi biến. Như vậy thì ông còn tha mạng cho. Nếu còn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục làm loạn thì hôm nay ông sẽ đánh phế đấy”, người đàn ông để râu chửi rủa.

Lâm Chính bật cười. Nhưng ánh mắt anh thì lạnh như băng. Anh không phản bác mà chỉ lấy châm ra, đâm vào cơ thể mình. Lúc này, thực lực của anh tăng vọt, đồng thời anh cũng thầm kích hoạt 33 giọt Lạc Linh Huyết.

“Hả?”, người đàn ông để râu quai nón chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bất ổn.

Lâm Chính lao về phía trước, giáng một cú đấm xuống người đàn ông. Cú đấm chứa đựng sức mạnh hủy diệt. Nó như một con rồng gầm, lao tới xé rách cả bầu không gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận