“Tống Kinh, lập tức sắp xếp xe cứu thương, đưa bọn họ tới bệnh viện tĩnh dưỡng”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”, Tống Kinh lập tức gọi điện thoại.
“Lần này thì cậu đã hài lòng chưa?”, trưởng thôn mỉm cười.
“Hài lòng sao? Người của tôi bị bắt tới đây một cách vô duyên vô cớ mà ông còn hỏi tôi có hài lòng hay không à?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Chúng tôi đã thả người ra rồi mà”, trưởng thôn vội nói.
“Thả người ra? Vậy là xong rồi sao? Toàn bộ người dân làng chài đều cút ra đây quỳ xuống cho tôi. Mã Hải, dỡ nguyên cái làng chài này cho tôi”, Lâm Chính gào lên.
“Vâng”, Mã Hải hô hào thuộc hạ lao về phía những người dân.
“Dừng tay!”, người đàn ông để râu cuống cả lên, vội chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi anh ta vừa làm thế thì đã bị Lâm Chính đạp vào bụng.
Phụt. Anh ta lập tức nôn ra máu.
“Á!”, người dân làng chài sợ hết hồn. Thực ra chỗ dựa của bọn họ chính là người đàn ông này. Nếu đến cả anh ta cũng bị đánh thì những người dân ở đây khác gì những con dê non chứ.
Bọn họ không dám làm trái ý của Lâm Chính. Tất cả đều quỳ xuống, run rẩy. Mã Hải cho người dỡ toàn bộ làng chài.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên: “Người anh em dừng tay, tha cho bọn họ đi”.
Ngay sau đó là một cô gái ăn mặc giản dị đẩy một chiếc xe lăn bước tới. Ngồi trên chiếc xe lăn là một ông cụ với khuôn mặt tái nhợt, chân tay khô khốc, hơi thở yếu ớt giống như không còn sống được bao lâu nữa.
“Bố?”
Người đàn ông để râu hét lớn: “Sao bố lại ra đây?”
“Bố không xuất hiện thì có lẽ con đã chết trong tay người ta rồi. Bình thường bảo chăm chỉ luyện công thì chỉ biết ăn chơi chác táng, tốn thời gian. Bằng này tuổi rồi mà không đối phó nổi với một cậu thanh niên. Con còn mặt mũi nào mà tự xưng là hậu nhân của Chiêm Nhất Đao chứ”, người đàn ông hừ giọng.
“Chiêm Nhất Đao à?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó: “Lẽ nào ông chính là thần đao – Chiêm Nhất Đao sao?”
“Chính là tôi”,người đàn ông ngồi xe lăn gật đầu.
Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Anh nhìn người đàn ông rồi cảm thán: “Thật không ngờ thần đao hiển hách một thời giờ lại phải ngồi xe lăn. Đúng là sông có khúc người có lúc”.
Thực ra từ nhỏ anh đã từng nghe về cái tên Chiêm Nhất Đao. Đó là người từng gây chấn động Yên Kinh.
Một người một đao, khiêu chiến với toàn bộ những người hàng đầu của Yên Kinh. Chỉ trong vòng ba ngày, những người ra mặt đều không đỡ nổi đòn của Chiêm Nhất đao. Thậm chí, có những tông môn ẩn thế xuất hiện cũng bị ông ta thu phục.
Anh hùng hào kiệt của Yên Kinh cũng từng bị đánh cho tan tác hoa rơi. Ba ngày sau, Chiêm Nhất Đao thất vọng rời khỏi Yên Kinh, để lại những câu chuyện thần kỳ trong nhân gian.
Có người sau đó nói rằng, ông ta đã tới Bắc Hải. Cũng có người nói ông ta tới Nam Sơn đấu võ với Cửu Phật Thần Tăng.
Một đao khai thiên. Một đao liệt đất. Một đao chém núi. Một đao đoạn biển. Thế nhưng tất cả chỉ là lời đồn, thần đao cuối cùng đi đâu, thực lực của ông ta ngày nay mạnh tới mức nào thì không ai thật sự biết.
Mọi người chỉ biết, đã từng có một người đàn ông như thần linh tồn tại. Lâm Chính không ngờ lại gặp được ông ta ở một làng chài xa xôi hẻo lánh như thế này.