“Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là một con chó cùng đường mà thôi! Người anh em quá lời rồi”, Chiêm Nhất đao điềm đạm đáp lại.
“Cùng đường sao?”
“Người anh em, không giấu gì câu. Người của cậu bị bắt, con tôi không biết, nó chỉ giúp những người dân chài thôi. Lão phu giờ rơi vào hoàn cảnh này, còn bị thương nữa nên cùng con trai sống vật vờ ở đây cho qua ngày. Con trai tôi rảnh rang quá nên đã dạy người dân ở đây chút võ công để đổi lấy thức ăn chỗ ở. Không ngờ những người dân này cũng không hề vừa, cho thằng bé uống rượu với gái đẹp để nó đứng ra giải quyết rắc rối cho bọn họ. Lần này họ bắt người, gây ra rắc rối cũng dựa vào nó. Thằng bé uống say, không rõ thực hư nên mới đắc tội với các vị. Đây đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm”.
Chiêm Nhất Đao nói xong bèn hét lớn: “Lại dây, Hùng Nhi”.
Chiêm Hùng giật mình, cúi đầu bước tới.
“Mau quỳ xuống xin lỗi người ta đi”, Chiếm Nhất Đao đanh mặt.
“Cái gì? Bố, bố bảo con quỳ xuống sao?”, Chiêm Hùng kinh ngạc. Đường đường là con trai của thần đao mà lại bị sỉ nhục đến vậy?
“Con không quỳ thì đi đánh bại cậu ta đi. Nếu con không làm được thì chỉ có thể trách con không bằng người ta mà thôi. Giờ bố bảo con quỳ đã là dễ dãi cho con lắm rồi. Nếu là bình thường, con không địch nổi đối phương thì chỉ có nước chét thôi, biết không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.
Chiêm Hùng trố tròn mắt, không nói nên lời.
“Còn không quỳ xuống”, Chiêm Nhất Đao hét lên.
Chiêm Hung run rẩy, cũng không dám nói nhiều, đành bặm môi, siết nắm đấm quỳ xuống…
“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi…xinh hãy tha thứ cho tôi…”, Chiêm Hùng đau khổ cúi đầu.
“Tại sao không có chút thành ý nào vậy? Hét to lên chút đi”, Chiêm Nhất Đao quát.
Chiêm Hùng mặt méo mó, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng bố đã ép tới mức đó thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt hét lớn: “Xin lỗi cậu, tôi biết tôi sai rồi. Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, anh ta đập mạnh đầu xuống đất.
Bốp…Âm thanh vang khá lớn. Thành ý cũng có vẻ đủ rồi. Ông cụ vội quay qua nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Mong cậu tha cho con trai tôi”.
Lâm Chính im lặng, sau đó nhìn bọn họ và nói: “Chiêm Nhất Đao, mặc dù ông là thần đao nhưng giờ cả người toàn vết thương thế kia, bệnh cũng nặng, không sống được bao lâu nữa. Tôi không hề yếu hơn ông, cũng không quen thân với ông, sao tôi phải nể mặt ông chứ?”
Chiêm Hùng tái mặt.
Ông cụ thì không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn Lâm Chính và nói bằng vẻ mặt đầy thành ý: “Người anh em, lúc này tôi bị thương, cậu giết tôi dễ như trở bàn tay, tôi cũng phát hiện ra thực lực của cậu phi phàm. Nếu như hành động của Chiêm Hùng không thể khiến cậu bớt giận thì tôi đành để cậu tùy ý xử lý nó thôi. Vì dù sao thì chúng tôi có gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu…ra tay đi”.
Nghe tới đây đám đông tái mặt và tỏ ra sợ hãi: “Ông…nói vậy là có ý gì?”
“Ông từ bỏ rồi sao?”
“Không, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách chứ”.
“Ông phải cứu làng chài chứ”.
Đám người trưởng thôn sợ hãi, ôm lấy ông cụ và gào khóc. Thế nhưng ông cụ không nói gì. Lúc này đến cả mạng của chính mình mà ông ta còn không giữ được thì làm gì có thể quan tâm được tới người khác.
“Là tôi mạo phạm tới cậu, nếu muốn giết thì giết tôi thôi, đừng làm hại bố tôi”, Chiêm Hùng ngẩng đầu, hét lớn.