Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người đàn ông được đưa tới phòng hội nghị. Chiêm Nhất Đao kiên quyết đòi đi theo, dù Lâm Chính bảo ông ta về phòng nghỉ ngơi thì ông ta cũng không chịu.

Ông ta thấy chuyện này có liên quan tới sự an nguy của Lâm Chính, hơn nữa đã lựa chọn đi theo anh thì ông ta phải có trách nhiệm.

Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ. Chiêm Nhất Đao là người trọng tình trọng nghĩa như vậy sao…

Người đàn ông kia tên Trương Sóc, là một đao khách. Người này không theo tông phái nào cả, chỉ dùng võ kỹ của mình đâm thuê chém mướn để kiếm tiền.

Mười năm trước, Chiêm Nhất Đao đã cứu người này ở Mặc Nguyệt Cốc nên có quen biết. Sau khi được trải nghiệm đao pháp phi thường của Chiêm Nhất Đao thì hắn đã có bước tiến bộ đáng kể trong đao pháp của chính mình. Hắn đã đánh bại không ít các kẻ mạnh khác, thậm chí còn là một đao khách có tiếng.

“Trương Sóc, ăn nói thật thà, ai cử cậu tới đây?”, Chiêm Nhất Đao quát lớn.

“Người của đại hội. Mặc dù người đó không nói rõ nhưng tôi có thể nhận ra”.

“Ai?”


“Người đó tên là Long Giang Phong. Là con của Long Hâm”.

“Cái gì?”

Đám đông ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chau mày.

“Long Giang Phong hôm qua liên hệ với tôi, nói tới học viện Huyền Y Phái giết một người tên là thần y Lâm. Anh ta đưa cho tôi một tỷ tệ, thế là tôi tới đây”, Trương Sóc khổ sở đáp lại.

“Cậu cũng to gan gớm nhỉ. Không biết danh tiếng của thần y Lâm sao? Dựa vào cậu mà cũng đòi giết cậu ấy hả?”

“Đúng vậy, giáo chủ lợi hại tới mức nào chứ? Lẽ nào đám chó mèo như cậu có thể động vào? Tôi thấy cậu bị tiền của Long Giang Phong mua chuộc tới mức hoa mắt luôn rồi”, đám người Nguyên Tinh hừ giọng.

“Tôi cũng từng nghe nói về thần y Lâm, cũng biết sự lợi hại của cậu ta nhưng lần này ra tay không chỉ có mình tôi mà cả Long Giang Phong cũng tham gia nữa”.

“Hắn cũng tham gia sao?”


“Đúng vậy, anh ta đưa cho tôi một món báu vật, nói là thứ này sẽ giúp tôi giết được thần y Lâm một cách dễ dàng. Đồng thời còn hỗ trợ tôi rất nhiều, chặn cả cảnh sát giúp tôi, để tôi có đủ thời gian hành động”, Trương Sóc nói.

“Bảo bối gì vậy? Lấy ra tôi xem”.

“Vâng, là thứ này”, Trương Sóc lấy ra một con dao.

“Con dao này sao?”

“Có tác dụng gì vậy?”

Đám đông tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ cầm con dao lên nhìn kỹ. Bỗng nhiên anh trố tròn măt.

“Đây là Chấn Kim…”

“Cái gì?”

Nguyên Tinh ở bên cạnh cũng sững sờ: “Giáo chủ…cậu không nhìn nhầm chứ?”

“Không nhầm được. Đây là con dao được tạo ra từ Chấn Kim”, Lâm Chính trầm giọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận