Khoảng một tiếng sau, anh cầm theo một cái đầu đầm đìa máu đi vào phòng, đặt đầu trước mặt Trương Sóc.
Trương Sóc sửng sốt, mở đầu ra nhìn xem, lập tức giật mình.
Trong đó đúng là đầu của Lâm Chính!
“Đây là?”, Chiêm Nhất Đao mở to mắt, khó tin nhìn cái đầu người đó, sau đó lại nhìn Lâm Chính, không thể tin nổi: “Thần y Lâm còn trẻ tuổi mà cả thủ đoạn thế này cũng làm được, siêu phàm… siêu phàm!”.
“Quá khen!”, Lâm Chính cười nhẹ: “Trương Sóc, anh cầm lấy đầu này về phục mệnh đi!”.
“Được… Được”, Trương Sóc nuốt nước bọt, sau đó lại hỏi: “Giao đầu này cho Long Giang Phong là được rồi sao? Những cái khác… không cần tôi làm nữa?”.
“Ừ, những cái khác không cần anh làm, anh giao nó cho anh ta là được, còn lại tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.
“Được, không thành vấn đề… Vậy giờ tôi sẽ quay về…”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, hai ngày nữa hãy đóng cửa học viện, chuyển hết bệnh nhân điều trị ở đây sang bệnh viện thành phố, tạm thời không nhận thêm bệnh nhân, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm”.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng nhanh chóng đi sắp xếp.
“Nhất Đao, để tôi điều trị cho ông. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, Giang Thành phải dựa vào ông giúp tôi trấn giữ rồi”, Lâm Chính nói.
Chiêm Nhất Đao hít sâu một hơi, mơ hồ hiểu được gì đó, nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng nữa.
…
Chiều tối hôm đó, Lâm Chính nhận được điện thoại của Lạc Thiên.
Cô ấy đã ổn hơn nhiều, chuẩn bị về nhà họ Lạc, nhưng trước khi về muốn ăn cơm cùng Lâm Chính.
Lâm Chính vui vẻ đến đó.
“Chúng ta đi ăn món gì?”.
Trong xe Ferrari đang chạy băng băng, Lâm Chính cầm vô lăng, thuận miệng hỏi.
“Anh có nghe tới Bỉ Dực Lâu chưa?”, Lạc Thiên im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng.
“Bỉ Dực Lâu? Chưa từng nghe qua”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đấy, suốt ngày bận rộn tới lui, không quan tâm tới chuyện xung quanh gì cả”.
“Xin lỗi, gần đây có quá nhiều chuyện. Như Thi còn phải dùng thuốc, bên này lại nhận vài bệnh nhân, thực sự không có thời gian”, Lâm Chính nói đầy chua chát.
“Biết anh là người bận rộn rồi, cho nên lần này không phải tôi dẫn anh đi xem hay sao. Đó là nhà hàng mới mở ở Giang Thành, rất đặc biệt, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh, đến đó ăn còn phải đặt chỗ trước!”.
“Ồ? Giang Thành còn có nơi như vậy à?”.
“Còn không phải sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, vừa khéo tuần trước tôi đã đặt bàn, chúng ta đến Bỉ Dực Lâu ăn đi”, Lạc Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Hóa ra cô gái này đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?
“Được! Chúng ta đi!”.
Lâm Chính nhấn ga, tiếng động cơ Ferrari vang vọng khắp con phố.