“Sao hả? Cô có đồng ý không? Chỉ cần cô gật đầu, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra”, Lưu Thiên Đường nheo mắt cười, mong chờ câu trả lời của Lạc Thiên.
Đúng lúc đó, vài chiếc xe màu đen đột nhiên lái tới, dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu.
Sau đó, trên xe có một nhóm người bước xuống, đi đến trước mặt Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm!”.
Tiếng hô vang lên.
Những người có mặt đều sửng sốt.
Chủ tịch Lâm?
Gọi ai vậy?
Đúng lúc này, có người nhận ra biển sổ của những chiếc xe này.
“Là biển số xe của Dương Hoa! Tôi nhận ra, đây đều là biển số xe của tập đoàn Dương Hoa!”.
“Người của Dương Hoa đến sao?”.
“Chiếc Bentley đầu tiên kia chẳng phải là xe của giám đốc Mã Dương Hoa sao?”.
“Ê! Giám đốc Mã kìa!”.
“Mã Hải của Dương Hoa cũng đến sao?”.
“Trời ơi!”.
Ai nấy đều kêu lên kinh ngạc.
Lưu Thiên Đường và quản lý Ngô đều ngớ người ra.
Sao người của Dương Hoa lại đến đây?
Người kia là Mã Hải sao?
Vừa rồi bọn họ nói gì cơ? Chủ tịch Lâm? Ở đâu vậy?
Tất cả mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Quản lý Ngô phản ứng khá nhanh, vội nặn ra nụ cười bước tới: “Giám đốc Mã hả? Chào ông, chào ông! Tôi là quản lý Ngô của Bỉ Dực Lâu, ông đến để dùng bữa sao? Sự hiện diện của ông đúng là vinh hạnh của Bỉ Dực Lâu chúng tôi! Để tôi gọi cho ông chủ, bảo ông ấy đích thân đến tiếp đãi ông! Mời ông đi theo tôi đến phòng VIP nghỉ ngơi trước!”.
Mã Hải nhíu mày: “Quản lý Ngô? Không quen! Cậu không nhìn thấy Chủ tịch Lâm của chúng tôi đang đứng ở đây sao?”.
“Chủ tịch Lâm?”, quản lý Ngô rùng mình một cái: “Ở đâu?”.
“Chẳng phải tôi vẫn đứng đây suốt sao?”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi bỏ mũ ra.
Xung quanh lập tức im bặt.
Mọi người im lặng chừng mười mấy giây, sau đó…
“A!”.
Vô số tiếng la hét kích động và hưng phấn vang khắp con phố.
“Là Chủ tịch Lâm! Là Chủ tịch Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa xuất hiện rồi!”.
“Trời ơi! Đẹp trai quá! Tôi điên mất thôi!”.
Mọi người xung quanh đều nhốn nháo ầm ĩ, nữ thì không nhịn được hét lên chói tai, nam thì vội lấy điện thoại ra quay chụp.