Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Phòng livestream của những người nổi tiếng trên mạng cũng bùng nổ.
“Trời đất quỷ thần ơi, Chủ tịch Lâm cũng xuất hiện kìa!”.
“Bỉ Dực Lâu này cũng trâu bò quá đấy!”.
“Có cơ hội nhất định phải đến ăn thử mới được!”.
Các cư dân mạng nhao nhao bình luận.
Còn quản lý Ngô thì đã kích động đến mức toàn thân đang run rẩy.
Sự xuất hiện của Chủ tịch Lâm có thể nói là đã đưa độ nổi tiếng của Bỉ Dực Lâu lên tầm cao trước nay chưa từng có. Nó sẽ trở thành nhà hàng nổi tiếng cả nước. Hàng ngày sẽ có vô số vị khách từ trời Nam đất Bắc ghé tới, việc làm ăn của nhà hàng sẽ lên như diều gặp gió, đương nhiên tiền cũng sẽ đếm mỏi tay không hết.
“Phải mau nói cho ông chủ biết tin này mới được!”, quản lý Ngô vui vẻ thầm nghĩ.
“Anh Lâm, chào anh, chào anh!”.
Lưu Thiên Đường cũng hoàn hồn lại, vội chìa tay bước tới định bắt.
Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị Mã Hải cản lại.
“Cậu là ai?”. Mã Hải trầm giọng hỏi.
“Tôi tên Lưu Thiên Đường, chắc là Chủ tịch Lâm và giám đốc Mã cũng biết tôi chứ nhỉ?”, Lưu Thiên Đường sửng sốt, nhưng vẫn lịch sự cười đáp.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu”, Mã Hải lắc đầu.
“Nhưng tôi lại biết anh, anh Lưu, hình như vừa nãy anh muốn ép tôi xin lỗi anh và Bỉ Dực Lâu đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“À việc này… chắc là hiểu lầm thôi! Đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, anh không cần xin lỗi đâu!”, Lưu Thiên Đường vội cười đáp.
Nếu là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa thì anh ta có tư cách gì huênh hoang với người ta chứ?
“Nếu anh đã nói là hiểu lầm thì được, tôi không xin lỗi nữa, nhưng hình như vừa nãy anh sỉ nhục bạn tôi, tôi muốn bây giờ anh xin lỗi bạn tôi ngay!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Việc này…”
Lưu Thiên Đường chần chừ.
“Anh không muốn hả?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Anh Lâm, tôi sỉ nhục bạn anh lúc nào chứ?”.
“Chuyện này không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi chỉ cần anh xin lỗi”, Lâm Chính bình thản nói.
Lưu Thiên Đường cắn răng: “Anh Lâm, trước mặt bao nhiêu người, anh vô duyên vô cớ bắt tôi xin lỗi các anh, anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Tôi là nhân vật của công chúng, làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của tôi!”.
“Chẳng phải anh nói mình là người nổi tiếng trên mạng, điều khiển được dư luận và lưu lượng, có thể dồn người ta vào chỗ chết sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không xin lỗi, thì anh và đoàn đội của anh đừng hòng ra khỏi Giang Thành”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh đừng ức hiếp người quá đáng!”.
Lưu Thiên Đường tức giận nói: “Dưới sự chứng kiến của bao người, anh có thể giết được tôi sao?”.
“Anh không chịu xin lỗi?”.