Sao lại như vậy được?
Lưu Thiên Đường không thể chấp nhận được điều này.
Nhưng sự thật rành rành ra đó.
Sau khi phòng livestream của Lưu Thiên Đường bị chặn, sự việc bắt đầu lan truyền trên mạng, Lưu Thiên Đường nhận được mấy cuộc gọi liên tiếp.
Khi nghe thấy những lời chất vấn và chỉ trích trong điện thoại, cuối cùng anh ta cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề…
Lần này anh ta chơi ngu thật rồi.
“Chủ tịch Lâm! Tôi xin lỗi! Tôi… tôi biết sai rồi! Xin anh hãy tha cho tôi! Đừng phong sát tôi!”, Lưu Thiên Đường vội khóc lóc van nài.
Nhưng Lâm Chính làm ngơ.
Lưu Thiên Đường vội vàng quỳ xuống, định lê tới ôm chân Lâm Chính, nhưng bị Mã Hải bảo người kéo ra.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.
Lưu Thiên Đường gào thét giãy giụa.
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều ngây ra.
Lưu Thiên Đường vừa rồi còn phong quang vô hạn, bây giờ đã bị người ta kéo ra xềnh xệch như một con chó.
Thế giới này đúng là điên thật rồi.
Không ít người nổi tiếng trên mạng có chút do dự, cũng không biết có nên tiếp tục quay cảnh này hay không, người đi đường cũng không dám bàn tán.
Lâm Chính mặc kệ Lưu Thiên Đường, nhìn về phía quản lý Ngô.
Lúc này, vẻ mặt của quản lý Ngô vô cùng khó coi, cả người run lên cầm cập.
“Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, Bỉ Dực Lâu vô cùng vinh hạnh! Ha ha ha, Chủ tịch Lâm! Chào cậu, chào cậu, tôi là ông chủ của Bỉ Dực Lâu! Mời cậu vào, hôm nay tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật chu đáo!”, một người đàn ông đầu trọc bụng phệ cười ha hả bước tới, nhiệt tình chìa tay tay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, chỉ nhìn Bỉ Dực Lâu, hỏi: “Đội thi công đã đến chưa?”.
“Đến rồi, đang chờ ở góc đường”, Mã Hải đáp.
“Tốt, lập tức phái người giải tán xung quanh rồi dỡ nó đi!”.
“Được”.
Mã Hải lập tức chỉ huy mọi người làm việc.
Mọi người ùa vào Bỉ Dực Lâu.
Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Người đàn ông trọc đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái: “Chủ tịch Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
“Không có gì, tôi có một tấm séc trống đây, ông điền vào đi! Bỉ Dực Lâu này trị giá bao nhiêu tiền thì ông viết bấy nhiêu, rõ chưa?”, Lâm Chính lấy từ trong túi áo ra một tập séc, xé một tờ đưa cho ông ta.
Ông chủ giật nảy mình, vội nặn ra nụ cười nói: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi không định bán Bỉ Dực Lâu…”
“Không định bán? Được rồi, nếu vậy thì ngày mai ông hãy đến Phòng tài vụ của Dương Hoa”.
“Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?”.