“Anh Lâm, anh nói anh cũng là bác sĩ, vậy xin hỏi anh học chuyên ngành nào? Làm việc ở đâu?” người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Từ Việt! Cậu đừng làm loạn!” Kỳ Xảo Đồng nghiêm túc nói.
Người đàn ông tên Từ Việt quay lại, lắc đầu nói: “Xảo Đồng, tôi không có ý gì khác, chỉ là gặp người cùng ngành nên hỏi vài câu thôi”.
“Người cùng ngành?”
“Xin lỗi anh Lâm, Từ Việt cũng là bạn của tôi, bây giờ cậu ấy là chủ nhiệm khoa nội tại cơ sở hai của bệnh viện Yên Đại, bình thường rất kiêu ngạo, anh đừng để ý đến cậu ấy” Kỳ Xảo Đồng vội vàng nói.
Lâm Chính gật đầu, anh nhìn ra được Từ Việt thích Kỳ Xảo Đồng nên mới coi anh là tình tịch.
Nghe Kỳ Xảo Đồng nói vậy, Từ Việt vẫn không có ý định bỏ qua.
“Sao thế? Anh Lâm, không thể tiết lộ đơn vị công tác của anh sao? Hay là anh ngại với về y thuật của mình cho người khác biết? Yên tâm đi, dù anh học khoa nào thì tôi cũng không coi thường anh đâu”.
Nghe vậy, đám người trên bàn đều cười lớn.
Bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Từ Việt.
E rằng không phải bệnh viện chuyên khoa nào đó.
“Từ Việt!” Kỳ Xảo Đồng nổi giận.
Lâm Chính nói trước: “Anh Từ, anh không cần đoán bừa, nghề nghiệp của tôi không có vấn đề gì để che giấu cả, tôi học Đông y phổ thông, tạm thời… không làm việc ở đâu cả”.
“Cái gì? Đông y? Đó chẳng phải chỉ là trò lừa người thôi sao? Chẳng có cơ sở khoa học nào cả!” Từ Việt trừng mắt, nói với vẻ khinh thường.
“Từ Việt, cậu không thể nói vậy, cậu quên thần y Lâm ở Giang Thành rồi à? Anh ấy cũng là bác sĩ Đông y! Đã chữa khỏi cho rất nhiều người, sao cậu có thể nói Đông y vô dụng chứ?” Hiểu Tuyết lập tức phản bác.
“À, theo tôi được biết, thần y Lâm không chỉ biết mỗi Đông y, mà còn dùng xen lẫn cả Tây y nữa, mọi người đừng để bị lừa”, Từ Việt cười khẩy.
Mọi người không nói nên lời.
“Anh Từ có ý gì?” Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không có ý gì cả, tôi chỉ nói vậy thôi. Chẳng trách anh không chịu nói anh ở đơn vị nào, xem ra không ai cần loại bác sĩ như anh nên mới rơi vào cảnh này nhỉ?” Từ Việt chế nhạo.
“Từ Việt, đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!”, Kỳ Xảo Đồng tức giận nói.
“Tôi không nói nhảm! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận, loại bác sĩ Đông y này lừa người rất giỏi! Tôi đoán anh ta cố ý tiếp cận cậu, sau đó lừa cậu, lợi dụng cậu mà thôi! Xảo Đồng, cậu phải cẩn thận! Lòng người hiểm ác!” Từ Việt nói.
Lời này khiến mọi người nửa tin nửa ngờ.
“Từ Việt! Câm miệng đi!”, Kỳ Xảo Đồng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt sắp chảy ra.
Cô gái tóc ngắn tên Hiểu Tuyết không nhịn được nữa nói: “Từ Việt, cậu có thể suy nghĩ chút không? Xảo Đồng đụng phải xe người ta, hơn nữa còn cứu Xảo Tâm, sao cậu có thể bảo đây là âm mưu thủ đoạn chứ?”
“Sao lại không được? Lẽ nào đâm xe không thể cố ý sao? Không thể lập một loạt kế hoạch lừa người à?”, Từ Việt hừ một tiếng, vẫn kiên quyết với quan điểm của mình.
Kỳ Xảo Đồng vô cùng tức giận, không thèm tranh cãi với Từ Việt nữa, lập tức đứng bật dậy, định dẫn Lâm Chính rời đi.
Lâm Chính cau mày, không hề tức giận, cũng định rời đi.