“Đồ chó mà này, hôm nay chắc chắn nhà họ Phúc sẽ băm vằm cậu ra”.
Đám đông không ngừng chửi rủa. Dù bọn họ ăn mặc sang trọng nhưng biểu cảm thì trông vô cùng khó coi. Ông Tịch cũng tức giận. Ông ta gầm lên: “Không cần đợi nhà ho Phúc tới nữa, ra tay đi, đánh gãy chân của cậu ta cho tôi. Ngay tại đây”.
“Vâng”, đám bảo vệ lập tức cầm gây lao về phía Lâm Chính.
“Ông cụ Hứa tới rồi”, lúc này lại có giọng nói vang lên.
Quan khách trố tròn mắt. Ông Tịch cũng giật mình nhìn ra cửa: “Ông cụ Hứa tới rồi sao?”
“Nghe nói có tiệc nhưng mà tự dưng lại có chuyện nên ông cụ Hứa khá giận, muốn xem xem chủ Tịch giải quyết thế nào”.
Đám đông lầm bầm, xì xầm. Ông Tịch cùng vài nhân vật khác vội vàng bước tới nghênh tiếp.
Một người đàn ông mặc áo đời Đường màu đó, để râu dê dài màu trắng. Người đàn ông nhìn tầm hơn tám mươi tuổi với bước đi vững chãi và cơ thể săn chắc.
“Ây da, ông Hứa cuối cùng cũng tới rồi. Chào mừng, chào mừng”, ông Tịch vội vàng đưa tay ra bắt.
“Ông Tịch, tôi thấy khắp nơi đều là xe cứu thương, xảy ra chuyện gì à?”, ông cụ vừa bắt tay vừa đanh mặt hỏi.
“Haizz…xảy ra chuyện không được hay cho lắm”, ông Tịch thở dài, đang định giải thích thì đột nhiên…Ông cụ Hứa như nhìn thấy điều gì đó, hai mắt ông ta sáng lên, ông ta vội buông tay ra và đi lướt qua ông Tịch.
“Thần y Lâm, sao cậu lại ở đây?”
Ông cụ Hứa vô cùng kích động, khuôn mặt già mua tươi cười, đôi mắt sáng rực, giống như nhìn thấy điều gì phi thường.
Điều này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Đặc biệt ông Tịch, chủ nhân của bữa tiệc.
“Ông là?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Anh không quen biết ông lão trước mặt.
“Ha ha, cậu Lâm, cậu đúng là quý nhân nhiều chuyện nên hay quên, tôi là Hứa Dân Xương, chủ tịch công ty dược phẩm quốc tế Xương Hoa! Tháng trước được sếp Mã mời đến tổng bộ Dương Hoa tham quan, tôi đã có cơ hội gặp chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm quên rồi sao? Chúng ta đã nói chuyện vài câu!”, ông cụ Hứa cười nói.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta có duyên đấy”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, không hoài nghi gì.
Mặc dù tướng mạo của anh không thay đổi nhiều, nhưng cũng hơi khác so với hình tượng trên tin tức, vậy mà ông lão này vẫn nhận ra anh, chứng tỏ điều ông lão nói là thật, trước đó ông ấy đã gặp anh.
Lời nói của ông lão khiến mọi người bất ngờ.
“Chủ tịch Lâm? Thần y Lâm?”
“Chủ tịch của Dương Hoa ở Giang Thành ư?”
“Cái gì? Vị này là thần y Lâm nổi danh khắp nơi sao?”
“Không đúng! Tôi từng thấy thần y Lâm trên tivi, trông không giống thế này!”
“Nhưng nhìn kỹ lại rất giống!”
Những vị khách đều vô cùng kinh ngạc.
Thật ra Lâm Chính chỉ thay đổi ngoại hình một chút, nếu nhìn kỹ thì vẫn rất giống thần y Lâm, nhưng vì không ai tin vị thần y Lâm nổi tiếng ở Giang Thành lại xuất hiện ở bữa tiệc Yên Kinh, hơn nữa cũng không có ai giới thiệu, cho nên không ai nghĩ đến điều này.