Ngay cả y thuật của thần y Lâm cũng không tin tưởng, vậy thì có thể tin được bao nhiêu bác sĩ trên đời này đây?
Lâm Chính lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết địa chỉ và số điện thoại, nhét vào túi áo thanh niên nhà họ Phúc.
“Đây là số điện thoại và địa chỉ ở Yên Kinh của tôi, chẳng phải nhà họ Phúc các người nghĩ tôi hại chết ông Phúc sao? Các người đưa ông ấy đi giám định đi, nếu ông ấy chết là do tôi thì có thể đến nơi này tìm tôi, báo thù hay bồi thường gì cũng được, tùy các người, tôi sẽ chờ xem!”
Nói xong Lâm Chính quay người rời khỏi bữa tiệc.
“Cậu Lâm! Cậu Lâm!”
Ông cụ Hứa vội vàng gọi theo.
Nhưng Lâm Chính không quay đầu lại.
Mọi người đều vô cùng ngượng ngùng,
Từ Việt càng sai trái hơn…
“Từ Việt, y thuật của cậu đúng là lợi hại thật, coi thường cả thần y Lâm! Thật lợi hại!” cô gái tóc ngắn trước đó chế nhạo.
Sắc mặt Từ Việt tái nhợt, hắn không để ý với cô gái kia, vội vàng giải thích với thanh niên nhà họ Phúc.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng.
Bộp!
Thanh niên nhà họ Phúc tát mạnh vào mặt hắn.
“Anh Phúc…” Từ Việt ôm mặt gần khóc.
“Đồ chó chết! Ông tao bị mày hại chết rồi! Chuyện này chưa xong đâu, tao sẽ lấy mạng mày!”
Phúc Hội hoàn toàn sụp đổ, lao vào đấm đá Từ Việt.
Anh ta ngăn cản thần y Lâm chữa bệnh cho ông mình vì tin lời Từ Việt, nếu người nhà biết chuyện này, anh ta sẽ trở thành tội đồ, đến lúc đó anh ta cũng xong đời, sao anh ta có thể không hận Từ Việt được chứ?
“Ôi! Anh Phúc mau dừng tay đi! Ôi…”
Từ Việt bị đánh bầm dập, mặt sưng tấy, máu chảy ra từ khóe miệng, gãy hai chiếc răng nhưng Phúc Hội vẫn không chịu dừng tay.
“Đủ rồi! Mau tách bọn họ ra!”
Ông Tịch hét lớn, chỉ đạo bảo vệ kéo bọn họ ra.
“Mau buông tôi ra, tôi phải đánh chết con chó này!”
Phúc Hội vùng vẫy mắng chửi.
“Cậu đánh chết cậu ta cũng vô dụng thôi! Chuyện đã xảy ra rồi, quan trọng bây giờ là cứu vãn thế nào!” ông Tịch trầm giọng nói.
“Cứu vãn? Chuyện này… còn có thể cứu vãn sao?”
“Lẽ nào cậu không biết y thuật của thần y Lâm đã đạt tới trình độ có thể cứu sống người chết rồi sao? Nghe cậu ta có phương pháp hồi sinh người vừa chết! Tim của ông nội cậu vừa đừng đập không lâu, có lẽ tìm thần y Lâm vẫn còn cách cứu chữa. Chẳng phải thần y Lâm cho cậu địa chỉ và thông tin liên lạc rồi à? Nếu có thể cầu xin thần y Lâm ra tay cứu sống ông nội cậu thì người trong gia đình cũng sẽ không trách cậu, mà còn có thể kết thân với thần y Lâm, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?” ông Tịch nói.
“Đúng vậy!” hai mắt Phúc Hội sáng lên, nhưng rất nhanh đã sa sầm mặt mày: “Ông Tịch, vừa nãy tôi đã đối xử với thần y Lâm như vậy, bây giờ đi cầu xin anh ta… anh ta sẽ cứu ông nội tôi sao?”