“Thần y Lâm có ý gì? Tôi hy vọng anh đừng từ chối tôi, tính tình của tôi không tốt, không thích những người từ chối yêu cầu của tôi. Còn với những người tôi không thích, tôi trước giờ không thể dung túng cho họ sống trên thế giới này. Anh đã hiểu chưa?”, Trác Thần Võ nói.
Đây đã không còn là mệnh lệnh nữa.
Đây là lời đe dọa.
Lâm Chính không lên tiếng.
Chiêm Nhất Đao nổi giận, đứng phắt dậy nói: “Tên oắt con kia, lớn lối đấy! Dám nói chuyện với cậu Lâm như thế, cậu nghĩ cậu là cái thá gì?”
“Cái thá gì? Lão già kia, một ngọn đèn trước gió, đến đứng còn không vững như ông cũng xứng dạy dỗ tôi à? Là muốn cậy già lên mặt sao?”
Trác Thần Võ chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Ông nói tôi là cái thá gì hả? Tôi là thiên kiêu đứng thứ năm trong bảng xếp hạng, có lọt vào mắt ông chưa?”
Chiêm Nhất Đao lắc đầu: “Nghĩ đến lúc tôi còn trẻ cũng từng tranh giành bảng thiên kiêu, nhưng con người tôi trước giờ chỉ muốn đứng nhất, đứng nhì thôi, còn đứng thứ năm à? Hừ, nói ra cũng không biết mất mặt hả?”
Ánh mắt Trác Thần Võ hiện lên sát khí, hậm hực nói: “Nếu đã thế thì tôi muốn thỉnh giáo một chút, xem thử ông có bản lĩnh gì mà dám nói như thế”.
Vừa dứt lời, khí tức hung hãn bỗng toát ra từ trên người Trác Thần Võ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Bọn họ đang muốn đánh nhau đến nơi, e là cả khách sạn này đều sắp bị sụp.
“Khoan đã”.
Lúc này Lâm Chính bỗng nói.
“Nếu hối hận rồi thì nhanh chóng cứu chữa cho ông cụ Phúc đi”, Trác Thần Võ lạnh lùng nói.
“Có cứu hay không không phải anh quyết định là được, trước đó tôi phải hỏi ông Tịch vài câu”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Tôi sao?”, Tịch Thường sửng sốt.
“Mọi chuyện đều sắp đặt cho tôi đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Tịch Thường giả vờ hoang mang, khó hiểu nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
“Ông không cần giả vờ, đây đều là cái bẫy của nhà họ Lâm. Tôi cũng không ngốc, tự mình có thể nhìn ra được, ở đây ngoài người nhà họ Phúc, tôi nghĩ mọi người ở đều đã từng có liên hệ với nhà họ Lâm nhỉ?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Tịch Thường biến sắc nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cười gượng nói: “Cậu Lâm, tôi không hiểu cậu đang nói gì…”
“Đến lúc này rồi mà ông còn không chịu thừa nhận à? Vậy thì tôi nói cho ông biết, cô Kỳ Xảo Đồng trước đó hẳn là người được nhà họ Lâm mời đến cố ý đâm vào đuôi xe tôi đúng chứ? Sau đó để cô ta giới thiệu rồi đưa tôi đến bữa tiệc mà ông tổ chức. Bữa tiệc này của ông trên danh nghĩa là tổ chức cho ông Hứa nhưng thực ra nó là một cái bẫy dành cho tôi. Vì trong bữa tiệc này, ông Phúc chắc chắn sẽ ngã bệnh, mà ông ta vừa ngã bệnh, tôi chắc chắn sẽ cứu giúp. Như thế thì có thể làm cho tôi có liên quan đến nhà họ Phúc, đúng không?”, Lâm Chính cười nói.
“Hả? Thần… thần y Lâm, tôi… tôi không hiểu… rốt cuộc cậu đang nói gì… tôi không hiểu, cố ý sắp đặt cái gì? Liên quan chuyện gì… tôi không hiểu những lời cậu nói…”, Tịch Thường toát mồ hôi, lắp bắp nói.
Phúc Hà Huyền nhận ra điều gì, lập tức hỏi: “Thần y Lâm, anh nói ông nội tôi chắc chắn sẽ phát bệnh… là có ý gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ông nội của cô không phải ngẫu nhiên phát bệnh mà là có người bỏ thuốc cho ông ta dẫn đến phát bệnh”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Vì chỉ có như thế, ông nội cô mới chết, cô mới chạy đến xin tôi cứu chữa, mà khi cô xuất hiện, Trác Thần Võ – người đứng thứ năm bảng thiên kiêu sẽ xuất hiện, gây thù với tôi, tôi nghĩ chắc các vị đã hiểu rồi nhỉ? Có người muốn mượn tay Trác Thần Võ để giết tôi”.