“Bây giờ Phúc Hà Huyền yêu cầu nhà họ Lâm chúng ta phải có một lời giải thích. Gia chủ nhà họ Phúc luôn muốn trói chặt thiên kiêu hạng 5 vào nhà họ Phúc, hi vọng Phúc Hà Huyền có thể gả cho thiên kiêu hạng 5 Trác Thần Võ! Nếu nhà họ Phúc lấy đó làm lý do, xúi giục Phúc Hà Huyền gả cho thiên kiêu hạng 5, để cô ta nhờ cậy sức mạnh của thiên kiêu trả thù, vậy chẳng phải sẽ giúp nhà họ Phúc được như mong muốn, khiến nhà họ Lâm chúng ta có thêm một kẻ địch hay sao? Theo chúng tôi biết, bây giờ nhà họ Phúc đang làm công tác tư tưởng cho Phúc Hà Huyền, yêu cầu cô ta chấp nhận sự theo đuổi của Trác Thần Võ. Bây giờ nhà họ Lâm mà có thêm kẻ địch thì rất nguy hiểm, cấp trên cử tôi đến hỏi các chủ Anh Các ông đã có kế sách ứng phó hay chưa?”, Lâm Côn Luân cười nói.
Không thể không nói kế hoạch của Lâm Phi Anh rất hoàn hảo.
Lúc Lâm Côn Luân biết chuyện này cũng rất kinh ngạc, thầm nghĩ Lâm Phi Anh lòng dạ thâm sâu.
Nhưng không ngờ thần y Lâm vẫn cao hơn một bậc, nhìn thấu được âm mưu.
Lâm Phi Anh im lặng một lúc, sau đó đi sang một bên gọi điện thoại. Khoảng năm sáu phút sau, ông ta quay trở về.
“Báo cáo với cấp trên là không cần lo lắng chuyện của Trác Thần Võ, tôi sẽ xử lý”.
“Các chủ Anh Các đúng là thần thông quảng đại! Ngay cả thiên kiêu hạng 5 cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy? Xem ra nhà họ Lâm chúng ta ẩn giấu một vị chân long mà không biết”, Lâm Côn Luân cười nói.
“Các chủ Tề Các không cần châm chọc tôi, tôi nói có thể xử lý là có thể xử lý, chỉ một Trác Thần Võ nho nhỏ, tôi có thể lợi dụng cậu ta thì cũng có thể giải quyết gọn cậu ta! Nếu ông không tin thì cứ chờ xem”, Lâm Phi Anh nói.
Lâm Côn Luân nghiêm nghị, không lên tiếng, phất tay rời đi.
“Người đâu!”, Lâm Phi Anh gọi.
“Các chủ có gì dặn bảo ạ?”.
“Mau sắp xếp người, sáng sớm mai theo tôi đến sân bay đón khách!”.
“Vâng”.
Người đó quay đầu chạy đi.
Không lâu sau lại có một thành viên cốt cán chạy vào.
“Các chủ, chưởng sự gọi các chủ đến phòng khách tiếp đón khách quý”, thành viên cốt cán đó khẽ giọng nói.
“Người nhà họ Phúc đến rồi à?”, Lâm Phi Anh ngạc nhiên hỏi.
“Người đến không phải người nhà họ Phúc!”.
“Vậy là ai?”.
“Thần y Lâm của Dương Hoa!”.
Lâm Phi Anh bước nhanh đến tiền sảnh.
Trong tiền sảnh đã có vài vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lâm ngồi đó.
Lâm Côn Luân cũng đến.
Lâm chưởng sự đang ngồi uống trà ở trên cao, đôi mắt mờ đục nhìn đám người thần y Lâm đang đi vào ở bên dưới, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Lâm Phi Anh nhíu mày, đi vào chào hỏi, vừa liếc nhìn đám người thần y Lâm đứng ở giữa vừa ngồi vào vị trí của mình.
“Thần y Lâm từ xa tới nhà họ Lâm chúng tôi không biết là vì chuyện gì?”, Lâm chưởng sự biết rõ vẫn hỏi.
“Tôi nghe nói thiên tài nhà họ Lâm nhiều như mây, cao thủ như mây, hơn nữa y thuật cũng siêu phàm trác tuyệt. Hôm nay, tôi đến đây là muốn so tài với các vị nhà họ Lâm, hi vọng các vị vui lòng chỉ giáo”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh không đề cập đến chuyện hãm hại và ám sát, bởi vì có nói ra nhà họ Lâm cũng không thừa nhận.