Thay vì vậy chi bằng tìm một lý do.
“Chỉ vậy thôi sao? Nếu vậy thì dễ nói. Nhưng thần y Lâm cậu cũng biết đấy, gần đây nhà họ Lâm chúng tôi không được thái bình, anh tài trong gia tộc đều đã ra ngoài làm việc, e rằng trong gia tộc không ai có thể là đối thủ của thần y Lâm cậu. Cho nên trận so đấu này để sau hãy nói vậy, thế nào?”, Lâm chưởng sự mỉm cười nói.
Lâm Chính nhíu mày: “Các vị là đang coi thường tôi sao?”.
“Thần y Lâm, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó, người thành công như cậu, chúng tôi khâm phục còn không kịp nữa là. Thực sự là do nhà họ Lâm chúng tôi không còn ai nữa, anh tài đều đã ra ngoài…”.
“Nếu anh tài không có ở đây, chi bằng… Lâm chưởng sự, ông ra mặt đấu với tôi một trận, thế nào?”, Lâm Chính đột nhiên mở lời.
Anh dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Lâm chưởng sự cũng không khỏi sửng sốt, quái lạ nhìn Lâm Chính: “Cậu… muốn so tài với tôi?”.
“Không được sao?”. . Xi𝓃 hãy đọc truyệ𝓃 tại || trumtruye 𝓃.𝐯𝓃 ||
Lâm chưởng sự im lặng.
Vẻ mặt của tất cả người nhà họ Lâm đều cực kỳ khó coi.
Lâm chưởng sự là người có quyền lực cao nhất chỉ sau hai vị gia chủ, gần như có thể nói là đại diện cho nhà họ Lâm.
Nếu lúc này ngay cả ông ta cũng từ chối thì nhà họ Lâm thật sự không có mặt mũi nào gặp người khác, đồn ra ngoài sẽ mất hết danh dự, sợ là không thể đặt chân ở Yên Kinh nữa.
Đây không phải chuyện nhỏ.
Nói anh tài không có ở đây, vậy còn Lâm chưởng sự thì sao? Người đang đứng ở trước mặt Lâm Chính, sao có thể nói dối?
“Chưởng sự cứ từ chối cậu ta, chúng ta không nói ra ngoài thì không ai biết chuyện này”, có người đến gần Lâm chưởng sự, hạ thấp giọng nói.
“Không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần từ chối thì cả Yên Kinh chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó, mọi người đều cho rằng nhà họ Lâm chúng ta sợ thần y Lâm của Dương Hoa, cúi đầu xưng thần với cậu ta. Vậy làm sao nhà họ Lâm ngóc đầu lên nổi trước mặt người ở Yên Kinh?”, Lâm chưởng sự lạnh lùng nói.
“Chưởng sự có ý gì?”.
“Tôi cũng đã nhiều năm không hoạt động gân cốt. Ai cũng nói thần y Lâm là thiên tài có một không hai trên đời, nay tôi sẽ thử sức với vị thiên tài này vậy. Nếu có cơ hội loại trừ cậu ta thì chẳng phải sẽ trừ được một mối họa cho nhà họ Lâm hay sao?”.
“Nhưng chưởng sự… thần y Lâm đã giết không ít cao thủ, thôn Dược Vương bị diệt chắc ông còn nhớ chứ? Tôi nghe nói cái chết ly kì của cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng có bàn tay của thần y Lâm… Ông đấu với cậu ta chưa chắc có thể chiếm được lợi thế”.
“Ừ…”.
Lâm chưởng sự im lặng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Sao? Người nhà họ Lâm sợ rồi à? Nếu vậy thì tôi xin tạm biệt! Nhưng e là từ nay về sau ở Yên Kinh không còn ai xem trọng nhà họ Lâm các người nữa!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người định rời đi.
“Chờ đã!”.
Lâm chưởng sự hô lên.
Lâm Chính quay đầu lại.