Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Trác Thần Việt nghe thấy vậy thì cũng tức lắm: “Cái ông già kia, ông có biết tôi là ai không mà dám ăn nói như thế? Nếu không phải vì thấy ông tuổi cao thì tôi đã đập ông rồi đấy?”

“Nếu đã vậy thì cậu ngại gì mà không đấu với tôi vài chiêu”

“Đồ già chết giẫm này, được. Hôm nay tôi sẽ cùng xử các người vậy”, Trác Thần Việt hừ giọng.

Chiêm Nhất Đao quay lại nhìn Lâm Chính. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thôi vậy, ông chơi với anh ta đi”.

Chiêm Nhất Đao bước tới: “Nhóc, để xem tôi dạy dỗ cậu thế nào”.

“Ông chán sống thật rồi”, Trác Thần Võ cũng không nhiều lời, chỉ phóng chân khí ra ngoài và lao về phía Chiêm Nhất Đao.

Thế nhưng…Chiêm Nhất Đao vẫn không hề bị ảnh hưởng gì bởi luồng chân khí đó.

“Hả?”, Trác Thần Võ chau mày.

“Sao? Có chút bản lĩnh vậy thôi à?”, Chiêm Nhất Đao tỏ vẻ khinh thường.

Mặc dù Trác Thần Võ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Nhìn thấy cảnh này, lập tức hiểu ra ông lão này tuy xấu xí nhưng không phải người bình thường,


“Thú vị đây!”

Hắn hừ một tiếng rồi xông qua.

Mặc dù không gian phòng nhỏ hẹp nhưng cũng không cản trở hắn ra tay.

Huống chi đối với ông lão này thì cần thiêu thức gì mạnh mẽ?

Hắn điểm nhẹ, đầu ngón tay như mũi kiếm nhắm vào giữa lông mày Chiêm Nhất Đao.

Đầu ngón tay sắc bén như thể xuyên thủng hư không.

Băng Thượng Quân thở gấp, vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh ta có thể nhìn ra được ngón tay này không bình thường, nó có sức mạnh ngàn cân, đủ để xuyên qua sắt thép.

“Ngay cả tôi cũng không tiếp nổi đòn này, không hổ danh là thiên kiêu thứ năm! Thiên kiêu thứ năm và thứ sáu quả nhiên là ranh giới”, Băng Thượng Quân hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng trở nên lo lắng.

Ông lão gầy gò kia có thể chặn ngón tay này không?


Nhưng có thầy ở đây, cho dù bị thương nặng thì chắc cũng không sao nhỉ?

Băng Thượng Quân nghĩ vậy, nhưng cổ họng vẫn nghẹn lại, chờ đợi kết quả.

Cuối cùng, ngón tay tiến đến gần ngực Chiêm Nhất Đao.

Ngón tay này dường như đâm vào ngực ông ta.

Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cơ thể Chiêm Nhất Đao…

Vụt!

Một cái bóng vụt qua.

Thoạt nhìn, đó là những ngón tay nhăn nhó của Chiêm Nhất Đao.

Ông ta nắm lấy ngón tay của Trác Thần Võ, rồi bẻ mạnh.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“Hự…”

Sắc mặt Trác Thần Võ trắng bệch, cơn đau dữ dội khiến hắn kêu lên, Chiêm Nhất Đao đá một cước vào bụng hắn.

Trác Thần Võ vội vàng đưa tay lên chống cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận