Ông ta trố tròn mắt, nhìn Chiêm Nhất Đao. Càng nhìn càng thấy quen. Càng nhìn càng thấy giống.
“Không phải chứ…lẽ nào là vị đó?”, Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch. Đôi mắt đục ngầu của ông ta mở to thêm vài phần. Có vẻ như ông ta nhận ra người đàn ông gầy gò trước mặt này.
“Thần y Lâm, tôi còn tưởng cậu định đích thân ra tay. Thật không ngờ cậu lại bảo một ông già sắp chết thế này lên nghênh chiến. Sao thế? Cậu định để người ta chết trong tay tôi rồi báo cảnh sát à. Nếu là như vậy thì suy nghĩ của cậu ngây thơ quá”, ông Mãn cười lạnh lùng.
Lâm Chính không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Bắt Trình Khố tới đây”.
“Vâng”, Chiêm Nhất Đao gật đầu, chống gậy bước tới.
Mặc dù ông ta đi không vững nhưng tinh thần thì vô cùng cứng rắn. Nhất là đôi mắt, đôi mắt sắc lẹm như mắt chim ưng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Quá to gan”, ông Mãn hừ giọng: “Diệp tông sư, đánh phế ông già đó cho tôi sau đó bắt lấy thần y Lâm”, dứt lời, Diệp tông sư vẫn đứng im, nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt.
“Diệp tông sư? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”, ông Mãn chau mày, tỏ ra không hài lòng. Nhưng…Diệp tông sư vẫn đứng im.
“Diệp tông sư?”, ông Mãn gọi thêm vài lần nữa. Đúng lúc này, Diệp tông sư lùi lại hai bước, thận trọng hỏi: “Ông…là thần đao Chiêm Nhất Đao sao?”
“Ồ? Thật không ngờ ông cũng nhận ra tôi. Có điều tôi lại không nhận ra ông”, Chiêm Nhất Đao ngạc nhiên. Ông ta gật đầu và thừa nhận.
Điều đó khiến Diệp Thanh cũng bàng hoàng. Ông ta vội vàng chắp tay, cúi người trước Diệp Thanh: “Diệp Thanh…bái kiến tiền bối thần đao”.
“Cái gì?”, đám người ông Mãn trố tròn mắt. Băng Thượng Quân cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Thần đao Chiêm Nhất Đao? Thầy, người này lẽ nào chính là thần đao trong truyền thuyết”, Băng Thượng Quân lắp bắp.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
Băng Thượng Quân á khẩu. Anh ta chưa gặp thần đao bao giờ nhưng cũng nghe nói về nhân vật nổi tiếng này.
Cái gì mà tuyệt đỉnh tông sư chứ, so với thần đao thì chẳng là gì…
Thật không ngờ một nhân vật khủng khiếp như vậy lại đi theo thầy. Thật hay giả thế…Thầy thật là ghê gớm.
Phía bên ông Mãn đã hoàn toàn không hiểu gì trước hành động của Diệp Thanh. Chiêm Nhất Đao chau mày: “Diệp Thanh, chủ của ông muốn ông và tôi đấu nhau một trận. Ông đừng khách sáo nữa, ra tay đi để còn phân thắng bại”.
“Không dám không dám. Diệp Thanh nào dám! Tiền bối có lẽ không biết Diệp Thanh, nhưng tôi thì biết tiền bối rất rõ. Ba mươi năm trước, Diệp Thanh có may mắn được chứng kiến thực lực của tiền bối. Thậm chí khi đó tiền bối còn mạnh hơn cả “thần” nữa. Hình ảnh của tiền bối luôn khắc sâu trong tâm trí của Diệp Thanh. Diệp Thanh có hàng trăm lá gan cũng không dám làm càn trước mặt tiền bối…”, Diệp Thanh kêu lên, hành động trông vô cùng cung kính.
“Diệp…Diệp tông sư?”, ông Mãn trố mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin.
Chỗ dựa của ông Mãn chính là Diệp tông sư. Là một tông sư siêu cấp, Diệp Thanh có thể coi là một nhân vật vô đối. Sau khi ông Mãn có được Diệp tông sư thì không khác gì cá gặp nước. Người ở đâu đâu cũng phải nể mặt ông ta.
Thực lực của Diệp tông sư cũng mạnh thật. Có không ít những kẻ mạnh ở Yên Kinh đã từng bị ông ta xử lý. Ông ta căn bản không có đối thủ. Thậm chí có những người chỉ cần nghe tên của Diệp Thanh thôi thì cũng sợ tới mức hồn bay phách tán rồi.
Ông Mãn cho rằng Diệp Thanh sẽ giống như bình thường, dọa thần y Lâm tới mức mất hồn.Thật không ngờ, một ông già bên cạnh thần y Lâm thôi mà cũng khiến cho Diệp Thanh sợ hãi tới mức như vậy.