Diệp Thanh im lặng một hồi sau đó chắp tay trước Chiêm Nhất Đao: “Các vị, Diệp Thanh nói những lời này hơi khó nghe nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu Lâm có muốn nghe không?”
“Không sao, ông cứ nói đi”, Lâm Chính nói thẳng.
Diệp Thanh gật đầu: “Cậu Lâm, tôi khuyên cậu nên rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức là tốt nhất. Có thể chạy được càng xa càng tốt. Tạm thời là tránh tầm năm năm, đợi sau khi sự việc này qua đi thì hãy xuất hiện…”
“Cái gì?”, đám đông giật mình.
“Diệp Thanh, ông quá đáng rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận.
“Thần đao đừng giận”, Diệp Thanh vội vàng nói.
“Ông đang sỉ nhục cậu Lâm phải không?”, Chiêm Nhất Đao tức giận chất vấn.
Diệp Thanh hoang mang: “Tôi nào dám. Tiền bối và cậu Lâm nào phải người mà tôi dám sỉ nhục. Chẳng qua là Diệp Thanh tính thẳng. Cuộc chiến ngày mai, trừ khi tiền bối ra mặt thay cho cậu Lâm, nếu không, rất khó có cơ hội chiến thắng. Một khi bị đánh bại thì cậu Lâm chết chắc”.
“Có tôi ở đây, ai dám động vào thần y Lâm chứ”.
“Tiền bối thần đao, ông không hiểu lắm về Yên Kinh. Người đứng phía sau Lâm Cốc chỉ cần lên tiếng thì e rằng…đến cả tiền bối cũng khó giữ được mạng. Người đó…có sức mạnh…lớn lắm”, Diệp Thiên thở dài, tỏ ra bất lực.
Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn rơi nước mắt, vội vàng nói với Diệp Thanh: “Diệp Thanh, xin ông hãy giúp anh trai của tôi với. Xin ông đấy”.
“Nhóc à, không phải là tôi không giúp mà thực sự là tôi lực bất tòng tâm. Tôi đã đưa ra lời khuyên rồi, chỉ hi vọng cậu Lâm có thể đưa ra quyết định đúng đắn”, Diệp Thanh chắp tay, quay người rời đi”.
Chiêm Nhất Đao tối mặt, không nói gì. Lâm Chính thì trông vẫn vô cùng ung dung: “Được rồi, chuyện đến đâu hay đến đó, mọi người về nghỉ ngơi đi. Sáng ngày mai tới núi Yên Long”.
Nói xong, Lâm Chính đi về phía bãi để xe.
“Anh…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó.
Lâm Chính dặn tài xế đưa Lương Huyền Mi về nhà. Còn anh thì về khách sạn. Đêm hôm đó có lẽ cả Yên Kinh mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, núi Yên Long chật kín người. 6 giờ sáng, có không ít siêu xe đã lái lên núi.
Trong đó có một dàn Rolls Royce lao thẳng đi với tốc độ khá nhanh. Nhìn thấy đoàn xe này, mọi người lập tức nhường đường. Bởi vì rất nhiều người nhận ra đây chính là đội xe của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm tới rồi…
Không ngờ người nhà họ Lâm lại đến sớm như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Xem ra nhà họ Lâm rất coi trọng trận quyết đấu này!”.
“Có cần thiết không? Nhà họ Lâm thắng chắc rồi! E là thần y Lâm kia không biết chỗ dựa phía sau Lâm Cốc là ai, cậu ta dám thắng Lâm Cốc?”.
“Không phải sao, thắng Lâm Cốc cũng chết, không thắng Lâm Cốc cũng phải chết! Nếu là tôi, tôi sẽ không hẹn quyết chiến sinh tử với Lâm Cốc làm gì!”.
“Cậu ta đánh với ai trong nhà họ Lâm không được, cứ phải chọn Lâm Cốc…”.
“Còn trẻ tuổi hăng máu, không biết Yên Kinh nơi này quá thâm sâu”.
“Phải đấy!”.
Trên đường đi, người lên núi nhìn đội xe hào hoa của nhà họ Lâm, nhao nhao chỉ trỏ.
Càng bất ngờ hơn là dọc đường đi còn gặp được một vài nhân vật lớn siêu phàm.
“Đó là xe của người nhà họ Hạ ở Yên Kinh! Ể? Hình như tôi nhìn thấy ông cụ Hạ ngồi ở trong xe!”.