Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Hóa ra là ông Lâm Phi Anh? Ông Lâm, đã lâu chúng ta không ngồi xuống uống một ly rồi nhỉ”, Giang Nam Tùng cười ha ha, như gặp được người quen cũ, tràn đầy hứng thú trò chuyện với nhau.

Nhìn đến đó, không ít người nhíu mày.

Hiệp hội Võ thuật là bên công chứng cho trận đấu hôm nay.

Bây giờ nhìn thấy hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng nói chuyện thân thiết với người nhà họ Lâm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, thần y Lâm lần này tiêu rồi.

Công chứng, chỗ dựa và vô số người đến hiện trường xem chiến đều là người bên phía nhà họ Lâm.

Thần y Lâm lấy cái gì để đấu?

Trận quyết đấu này đã không còn gì phải đắn đo thấp thỏm nữa.

“Ông nội…”, ở bên này, Hạ Thu Ân đầy lo lắng gọi.

“Đừng sợ, nhiều người đến đây như vậy cũng không phải ai cũng hướng tới nhà họ Lâm và Hiệp hội Võ thuật, ông nghĩ có lẽ Giang Nam Tùng không đến nỗi điên rồ đến mức thiên vị nhà họ Lâm trước mắt nhiều người như vậy. Làm thế không chỉ tổn hại danh dự của Hiệp hội Võ thuật, mà ông ta sẽ còn bị võ giả trên toàn quốc lên án!”, Hạ Quốc Hải nói.


Hạ Thu Ân khẽ gật đầu, nhưng gương mặt vẫn có vẻ lo lắng.

Lúc này, ở lối vào vang lên tiếng xôn xao.

Mọi người ngước mắt nhìn lên, lập tức phát ra tiếng hoan hô.

Trác Thần Võ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng và một ông lão bước lên đỉnh núi Yên Long.

“Là Trác Thần Võ, thiên kiêu hạng 5!”. . Xi𝑛‎ hãy‎ đọc‎ t𝙧𝒖yệ𝑛‎ tại‎ #‎ T‎ R𝒖𝙈TR𝐔Y𝓮𝐍﹒𝘝𝑛‎ #

“Đúng là khí chất bức người!”.

“Đây là thiên kiêu hạng 5! Không tầm thường!”.

“Nghe nói thiên kiêu xếp trong top 20 cứ năm người là một nấc thang, giữa các nấc thang là một khoảng cách rất lớn. Top 5 là cấp độ mạnh nhất, thực lực của bọn họ đã có thể đại diện cho đỉnh cao các thanh niên tài tuấn trong nước, thậm chí là đỉnh cao võ thuật! Năm vị thiên kiêu đó e là đủ để nghiền ép tất cả người trong võ đạo!”.

“Tôi nghĩ Lâm Cốc so chiêu với cậu ta cũng chưa chắc có thể thắng”.


Nhiều người ở hiện trường gật đầu, nhìn Trác Thần Võ bằng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng.

Nhưng nhiều người chú ý đến ông lão ở bên cạnh hắn hơn.

Ông lão đó ăn mặc giản dị, để râu và tóc dài màu muối tiêu, cả người trông gọn gàng nhưng cũng quê mùa, không hề bắt mắt.

Tuy vậy, nhiều người chú ý đến tư thế đứng và thái độ của Trác Thần Võ đối với ông lão.

Chỉ có hai chữ: cung kính!

Nhiều người cực kỳ kinh ngạc.

Ông lão đó là ai mà có thể khiến thiên kiêu hạng 5 tỏ vẻ cung kính như vậy?

Chẳng lẽ lại là một nhân vật lớn nào đó ra mặt?

Người nhà họ Lâm nhìn thấy Trác Thần Võ và ông lão đó đến, lập tức tươi cười nghênh đón. Lâm Phi Anh có vẻ như quen biết ông lão đó, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Trác Thần Võ lại không tốt lắm.

Một số người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi lắc đầu.

“Thần y Lâm còn đánh đấm gì nữa? Hiệp hội Võ thuật, Trác Thần Võ và một nửa thế tộc hào môn ở Yên Kinh đều đứng về phía nhà họ Lâm, làm sao thần y Lâm thắng nổi? Về mặt khí thế đã bị áp đảo, tình thế này không thắng được đâu!”.

“Nếu thần y Lâm chạy trốn ngay bây giờ thì có lẽ còn có thể giữ được một mạng. Cùng lắm danh tiếng hơi xấu một chút, nhưng trước mạng sống thì danh tiếng có là gì? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận